Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1700: CÓ BIẾT HẬU QUẢ HAY KHÔNG ?
Trương Văn Minh phá án nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được một đối tượng phách lối như vậy, bị chọc giận quá phải cười gằn lên .
-Đinh Trường Sinh, anh cho rằng tại đây là địa phương nào, đừng tưởng rằng anh lợi hại đến mức nào, ban kỷ luật thanh tra nếu đã điều tra vào đám phân các người, thì sẽ không sợ đến mùi hôi thối đâu..
Trương Văn Minh nói .
-Tôi biết, nhưng tại đây cũng không phải là lò sát sinh, Trương chủ nhiệm, ban kỷ luật thanh tra là sửa chữa sai lầm, chứ không phải là cơ quan tư pháp, anh cũng không cần nói nhảm với tôi, đừng có nghĩ là tôi không biết gì, cũng đừng nghĩ đến chuyện chụp trên đầu của tôi cái bồn phân.
Đinh Trường Sinh lời nói dần dần trôi qua càng thêm cường ngạnh .
-Vậy thì tốt, tôi hỏi anh... cùng với Hoa Cẩm Thành là có quan hệ như thế nào?
-Chỉ là quan hệ bình thường, còn như nếu muốn gán ghép thêm, thì cứ coi là quan hệ bằng hữu đi.
-Cứ cho là quan hệ bình thường đi, vì sao lại đem công trình sửa sang hạ tầng của khu đang phát triển giao cho Hoa Cẩm Thành, mà không phải là công khai đấu thầu?
-Tôi tiếp nhận làm chủ nhiệm khu đang phát triển, lúc khu đang phát triển không còn có một phân tiền, trái lại còn mang nợ, khi đó tìm không được xí nghiệp nào có thể ứng tiền, mà hạ tầng của khu khai phát thì đã tan nát rồi, cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn công ty của Hoa Cẩm Thành vì ông ta chịu ứng tiền ra trước làm, không còn lựa chọn khác..
-Thật sao? Cái công trình này không phải là số lượng nhỏ, theo tôi được biết, có hơn bốn trăm vạn tệ, Hoa Cẩm Thành chi cho anh bao nhiêu phần trăm?
-Trương chủ nhiệm, vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi đã từng làm qua phó cục trưởng cục công an, cái loại xui khiến xưng tội theo kiểu này đừng có tại trên người của tôi làm lãng phí thời gian, nếu không có chứng cớ, thì để tôi quay trở về nhà, còn để cho tôi tự chứng nhận tội của mình, anh cho rằng tôi sẽ làm theo lời của anh nói làm sao? Ban kỷ luật thanh tra cũng không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải, tôi biết quy củ mà..
Đinh Trường Sinh không khách sáo nói .
Trương Văn Minh đã hơn mười năm làm án, cho tới bây giờ chưa từng có gặp được gia hỏa nào khó chơi như vậy, hơn nữa còn là phách lối, thường thì tham quan nào lọt đến trong tay mình thì cũng phát run nói năng lộn xộn, trước mắt này thằng này lại thì rất rõ ràng, chẳng những là hắn cùng mình đấu bằng tâm trí, lại còn dám uy hϊếp mình nữa, ngọn lửa tức giận thoáng cái liền nổi lên rồi.
-Đinh Trường Sinh, đừng tưởng rằng tôi không dám động đến, đừng có càn quấy, chúng tôi đã dám đem anh tới cái chỗ này, tôi cũng không tin anh còn có thể xoay người trở ngược được...
-Tôi cũng không tin, tôi cũng biết các anh là đại diện cho ai để làm cái vụ này, tôi cũng biết các người muốn gán ghép cho tôi cái tội gì, nhưng tôi vẫn tin rằng các người không có khả năng một tay che trời, nếu muốn tìm cách bắt giam tôi , thì ít nhất cũng nên có chút chứng cớ đi rồi hãy nói, thế nào .. mấy người có chứng cớ không?
Trương Văn Minh quả thực là bị tức đến nổ phổi, chậm rãi đứng lên, hướng phía tên đứng sau lưng Đinh Trường Sinh, đưa mắt liếc ra ý răn dạy Đinh Trường Sinh, tên này lập tức hiểu ý, bất ngờ tại sau lưng Đinh Trường Sinh xuất thủ..
Rất hiển nhiên, bọn họ trước kia cũng nghe nói đến công phu của Đinh Trường Sinh cũng rất cao, nhưng bọn họ cho rằng đây là ngoại giới đồn bậy bạ phóng đại bổn sự Đinh Trường Sinh, cho nên bọn họ hôm nay cũng rất muốn thử xem tên phó cục trưởng cục công an trước đây như thế nào, để mà chứng minh, một Đinh Trường Sinh hùng cứ một cõi, tại trên tay kỷ ủy cũng là một thằng trứng dái mềm mà thôi…
Đương nhiên vụ án này là Uông Minh Hạo tự mình giao cho Trương Văn Minh , Uông Minh Hạo tại chính đàn Hồ Châu là một kẻ nghiêng theo chiều gió, chuyện này ai cũng biết, cho nên bước tiếp theo Uông Minh Hạo sẽ phát triển như thế nào, thì ai cũng không biết, còn Trương Văn Minh thì muốn dựa theo Uông Minh Hạo để bò leo lên, chính hắn ở cái vị trí này đã bảy năm mà không có động tĩnh, quan viên lớn nhỏ Hồ Châu chính hắn mặc dù không có toàn bộ đắc tội, nhưng làm quan viên kỷ ủy thì không dễ để mà leo lên, đây là điều ai cũng biết, bằng không Uông Minh Hạo cũng sẽ không đứng chân bao nhiều năm tại Hồ Châu mà cũng như vậy, không có trèo lên cao được .
Thế nhưng mà, quyền của thằng này còn chưa kịp biến hóa, thì đã bị Đinh Trường Sinh đưa tay nắm chắc trong tay, thằng này sững sờ, muốn đem tay mình rút trở về, nhưng là đã muộn, lúc này muốn lui về thì không có khả năng.
Đinh Trường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, tay của hắn dùng sức bẻ một cái , chỉ nghe thấy răng rắc, tên trẻ tuổi đằng sau này hét thảm một tiếng, lúc Đinh Trường Sinh buông tay ra, thì một cánh tay đã rũ xuống, Trương Văn Minh kinh hãi, xem ra bên ngoài đồn đãi không phải là điêu ngoa, mà là thật sự, thằng này quả là có tài, người kỷ ủy không có mang theo súng, nhưng gậy điện thì có .
Trương Văn Minh rút ra gậy điện, chỉ vào người của Đinh Trường Sinh nói ra:
-Đinh Trường Sinh, anh dám động thủ, có biết hậu quả không?
-Anh nói sai rồi, không phải là tôi muốn động thủ, mà chính là các người muốn động thủ, anh thì cầm gậy điện, đám bên ngoài cũng đang nhào vô kia..
Đinh Trường Sinh chỉ vào ngoài cửa nói ra .
Hắn ung dung đi nhanh tới chỗ ngồi của Trương Văn Minh vừa mới ngồi đằng sau cái bàn dài, lúc này còn lại ba người bao vây lấy Đinh Trường Sinh, nói thật ra, Trương Văn Minh có chút đã hối hận, chính mình thật sự là sơ suất quá ngay từ đầu không trói hắn lại. Lúc này cả đám không dám cùng lúc xông lên trấn áp hắn, bởi vì nhìn thấy thằng này quá bình tỉnh ung dung, lại còn nói năng huyên thuyên rõ ràng rất hiểu biết về mọi chuyện, khiến cho bọn họ đã là có chút chột dạ chần chừ..
-Đinh Trường Sinh, bây giờ thúc thủ chịu trói đi, chúng ta còn có chỗ thương lượng, bằng không mà nói, hậu quả thì anh biết đấy, vấn đề giờ không còn đơn giản nữa, anh còn tập kích nhân viên quốc gia đang thi hành công vụ..
-Tôi biết a, cho nên chuyện này vô luận như thế nào, cái tên đang bị gãy tay kia, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn, tập kích nhân viên quốc gia đang thi hành công vụ, các người chờ xem, anh là kỷ ủy đúng vậy, điều tra tôi là trách nhiệm của anh, nhưng đánh người thì không đúng, tôi sẽ hỏi Uông Minh Hạo, ai cho lão quyền lực như vậy, tôi biết năng lực của ban kỷ luật thanh tra phá án, cũng biết các người tra tấn bức cung so với bên cục công an cũng không hề kém cạnh bao nhiêu, nhưng đụng đến tôi, đừng có chơi được cái trò này.
Đinh Trường Sinh nhổ ngụm nước bọt nói ra .
Sau đó, hắn chụp lấy cái điện thoại để bên cạnh gói thuốc lá cùng cái bật lửa bằng kim loại của Trương Văn Minh, vừa rồi hắn lấy ra gậy điện, nên để điện thoại di động đặt ở trên mặt bàn, cái này thì tốt rồi, giờ thì Đinh Trường Sinh cũng có công cụ thông tin
Đinh Trường Sinh một tay mở ra điện thoại của Trương Văn Minh, danh bạ ghi chép liên lạc thường xuyên đầu tiên là tên của Uông Minh Hạo, Đinh Trường Sinh không hề nghĩ ngợi liền bấm gọi, lúc này thời gian đã hơn mười hai giờ đêm, có lẽ Uông bí thư hẳn là ngủ rồi ..
Quả nhiên, vài giây đồng hồ sau, từ trong điện thoại truyền đến giọng Uông Minh Hạo không cao hứng:
-Văn Minh …chuyện gì xảy ra, đã trễ thế như thế này mà còn gọi điện thoại ?
Đinh Trường Sinh nhìn xem trong phòng ba người kia đang lúng túng trước tình hình này, liền nói ra:
-Uông bí thư… bọn họ muốn đánh tôi…
-Ai muốn đánh cậu, Văn Minh ..đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đinh Trường Sinh đang dùng điện thoại của Trương Văn Minh, hơn nửa vào đêm khuya nên Uông Minh Hạo còn lơ mơ ngáy ngủ không có phân biệt được đây là thanh âm người nào, Trương Văn Minh lúc này muốn nhảy tới giật lại điên thoại, nhưng liền bị Đinh Trường Sinh cầm cái bật lửa bằng kim loại ném tới .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.