Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1697: ĐỂ LẠI MỘT CON HẦU TINH.
Trương Hòa Trần trở lại xe của mình, nghĩ đến nên làm cái gì bây giờ, bình thường thì mình vẫn là một người có cơ trí, nhưng bây giờ trong đầu tất cả đều là bột nhão, một chút chủ ý cũng không có, tình cờ ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên khi trông thấy cửa sổ phòng làm việc của Đào Thành Quân ở bên trong đèn vẫn sáng, chẳng lẽ ông ta cũng chưa đi về sao?
Trương Hòa Trần đẩy cửa xe ra bước xuống, nhưng lại rụt chân trở về, vào thời điểm này mình một mình đi đến văn phòng trưởng thư ký có thích hợp không? Vạn nhất bị người trông thấy, thì có thể tin tức này sẽ rơi vào trong lỗ tai của La Bàn Hạ thì sao đây…
Chẳng những là Đinh Trường Sinh, ngay cả nàng cũng thấy được mình còn lưu lại tại thành ủy là vẫn còn rất hữu dụng, một ít tin tức cơ mật, nhất là chuyện có quan hệ đến Đinh Trường Sinh, mình cũng có thể là người đầu tiên biết rõ .
Thời gian dần qua, Trương Hòa Trần tĩnh táo lại, mình giờ có báo cho Đinh Trường Sinh, cũng cứu không được hắn, hơn nữa Trương Hòa Trần tin rằng, Đinh Trường Sinh không phải là cái loại người phạm pháp rối loạn kỷ cương, nội chuyện hắn và mình thì cũng đã biết, mà nếu quả thật có làm chuyện gì xấu, thì hắn cũng sẽ không để cho người phát hiện ra đâu.
Đào Thành Quân là người của Thạch Ai Quốc, mà Đinh Trường Sinh là thư ký của Thạch Ái Quốc, kỳ thật việc này chỉ cần nói cho Đào Thành Quân biết là được rồi , với lại phó bí thư Trọng Hãi cũng sẽ không bỏ mặc hắn được.
-Alo, trưởng thư ký, em là Hòa Trần đây.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Trương Hòa Trần liền gọi số điện thoại của Đào Thành Quân.
-Há, tiểu Trương à, có chuyện gì sao?
-Không có việc gì, em vừa tan tầm, thấy phòng làm việc của anh đèn vẫn sáng , nên gọi điện thoại cho anh….anh chưa có tan tầm sao?
-Hả… vậy là tôi đã quên tắt đèn rồi, chứ đã tan việc từ sớm rồi.
Đào Thành Quân nói ra .
- Vậy xin lỗi rồi, em tưởng rằng anh chưa có tan tầm, vốn em cũng tan việc sớm, nhưng vừa vặn Uông bí thư kỳ ủy đến tìm La bí thư đàm luận cho nên tan việc trễ.
Trương Hòa Trần giải thích nói .
Đào Thành Quân ngạc nhiên, Trương Hòa Trần nói chuyện rất dài dòng, ông và Trương Hòa Trần tiếp xúc hơn một năm nay, trong ấn tượng của ông thì Trương Hòa Trần bình thường không có nghị luận về chuyện của lãnh đạo, hôm nay tại sao lại có thái độ khác thường, nói nhiều như vậy, rõ ràng còn nói rõ ra là ai đến tìm La Bàn Hạ đàm luận, đây đối với trách nhiệm của một thư ký mà nói, thì không có được nói lung tung ra ngoài.
Đào Thành Quân đầu óc chợt động linh cơ, tựa như vô tình kì thực cố tình mà hỏi:
- À….giờ đó mà kiếm gặp La bí thư, thì chắc là Uông bí thư nhất định có việc gấp rồi.
-Hình như là vậy, giống như là nói về chuyện của Đinh Trường Sinh, em vô tình nghe được, hình như là trao đổi về việc bắt Đinh Trường Sinh song quy, trưởng thư ký, giờ em phải về đây, cúp máy nhé.
Trương Hòa Trần nói ra .
-Ừ… trên đường cẩn thận một chút, chú ý an toàn, cám ơn cô, tiểu Trương.
Đào Thành Quân nói ra .
Để điện thoại xuống, Đào Thành Quân mặt liền xạm đen, thả xuống bát cơm còn chưa ăn xong, liền vào thư phòng, đóng cửa lại .
Đào Thành Quân suy nghĩ, có nên gọi điện thoại cho Thạch Ái Quốc hay không…. nhưng lại không biết tin tức của Trương Hòa Trần là có chính xác? Có phải là bọn họ đã động thủ, nếu như đã động thủ, thì lúc này có gọi cho Thạch Ái Quốc thì ông ta cũng sẽ quyết đoán như thế nào đây ? Tuy Thạch Ái Quốc đi rồi, nhưng còn để lại một con hầu tinh Đinh Trường Sinh ở tại đây đại náo thiên cung.
Hơn nữa, kỷ ủy thành phố đối với Đinh Trường Sinh động thủ, rất hiển nhiên Uông Minh Hạo phải đi tìm La Bàn Hạ để hỏi ý kiến, chính là để được sự ủng hộ của La Bàn Hạ, chứ theo lý mà nói, một cán bộ cấp bậc cỡ Đinh Trường Sinh như vậy, thì Uông Minh Hạo không cần La Bàn Hạ đồng ý, cũng hoàn toàn có thể tiên trảm hậu tấu, nhìn qua như vậy, cũng có thể đoán ra Uông Minh Hạo vẫn không muốn cùng La Bàn Hạ triệt để trở mặt .
Nghĩ tới đây, ông để điện thoại di động xuống, mình cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi, từ khi Thạch Ái Quốc đi rồi, chính đàn Hồ Châu lặng im phảng phất là một cái hồ nước, rất lâu không có gợn sóng, nếu như ban kỷ luật thanh tra thật sự đối với Đinh Trường Sinh ra tay, như thế có thể đây một cái cơ hội rất tốt .
Nhưng cuối cùng Đào Thành Quân vẫn gọi một cú điện thoại, nhưng không phải gọi cho Thạch Ái Quốc, mà là gọi cho Trọng Hãi .
-Trọng phó thư kí, đã ngủ chưa?
Đào Thành Quân ở trong điện thoại cười cười hỏi .
-Úí trời còn sớm mà… bộ anh muốn đi ngủ rồi sao..
Trọng Hãi đáp lễ nói.
-Nào có, tôi chính là ngủ không được nên mới gọi đến cậu đây, như vậy đi, tôi đến nhà cậu chơi đánh ván cờ, tôi biết bà xã cậu không có ở Hồ Châu, được không?
Đào Thành Quân nói đùa .
-Ha ha, được rồi, nhưng anh thì cũng lớn tuổi rồi, để tôi tới nhà anh đi, chỉ cần chị dâu đừng trách tôi làm chậm trễ giấc ngủ của hai người là được rồi.
Trọng Hãi tiếp tục nói.
-Hắc hắc, vậy thì tốt, tôi sẽ quét dọn giường chiếu chờ thôi.
Đào Thành Quân nói xong cúp điện thoại .
……………………………………………………………………………
Mặc dù không biết thời gian cụ thể, nhưng là Đinh Trường Sinh lúc này không muốn để cho bất luận ai phải thêm phiền toái, cho nên ngay tại quán ăn ven đường ngồi ăn sơ qua, sau đó lái xe trở về nhà của mình, vừa mới đẩy cửa xe ra, thì xuất hiện bốn người, đều là tuổi trẻ lực tráng, đem Đinh Trường Sinh vây lại .
-Anh chính là Đinh Trường Sinh phải không?
-Đúng vậy a, các người đây là . . .
Đinh Trường Sinh trong lòng cười khổ thoáng qua, xem ra Uông Minh Hạo thật đúng là muốn xuống tay với mình rồi, hơn nữa còn tới thật mau, hắn hiện tại lo lắng nhất không phải mình, mà chính là Hoa Cẩm Thành, nếu như Hoa Cẩm Thành chết rồi, thì việc này thật đúng là giải thích không được rõ ràng, nhưng lại còn có một loại lo lắng khác, nếu như Hoa Cẩm Thành không chết, như vậy Hoa Cẩm Thành có thể đem chuyện của Vũ Văn Linh Chi nói ra hay không? Đây mới là chỗ mấu chốt của vấn đề, còn những thứ khác đều là thứ yếu .
-Chúng tôi là người của kỷ ủy thành phố đấy, xin mời theo chúng tôi đi một chuyến a.
-Nếu là người của kỷ ủy thành phố, vậy đem giấy công tác chứng minh cho tôi xem một chút.
Đinh Trường Sinh không có chút nào luống cuống, chính mình đã từng đụng chuyện ở viện kiểm sát, và ban kỷ luật thanh tra rồi, bất quá là ở thành phố Bạch Sơn đấy, còn ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu thì chưa từng có chạm vào.
-A, thật đúng là hiểu chuyện, tôi phá án đã nhiều năm như vậy, anh là tham quan đầu tiên dám đòi xem giấy công tác chứng minh ..
-Chậm đã …anh nói ai là tham quan? Trước khi anh có chứng cớ, thì tốt nhất quản tốt cái miệng của mình, tôi là cán bộ chứ không phải là tham quan, hơn nữa, thời buổi bây giờ lừa đảo quá nhiều, tôi làm sao biết được các người là thật hay là lũ bắt cóc người?
Đinh Trường Sinh xem xong giấy chứng nhận công tác, đem giấy chứng nhận ném trả cho đối phương, quay người bước đi .. .
-Đưa chìa khóa xe đây, chiếc xe này chúng tôi cũng mang đi, đây cũng là chứng cớ.
-Chìa khóa đây…. đúng rồi, anh tên là gì?
-Tôi tên Trương Văn Minh, chủ nhiệm giám sát kiểm tra kỷ ủy thành phố, tôi tin rằng đời này anh sẽ nhớ kỹ đến cái tên này.
Trương Văn Minh vô cùng tự phụ , ở trong mắt hắn xem ra, Đinh Trường Sinh rơi vào trong tay hắn, thì không có đạo lý thoát ra ngoài được, bởi vì từ khi hắn làm công tác kiểm tra kỷ luật đến nay, thì chưa từng có làm qua một bản án oan uổng nào..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.