Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1550: TỰ HẬN TỰ CHÍNH MINH.
Từ phòng làm việc La Bàn Hạ đi ra, Đinh Trường Sinh lên tiếng chào Trương Hòa Trần rồi đi xuống lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, chợt nghe sau lưng một hồi tiếng vang giày cao gót rất gấp gáp , Đinh Trường Sinh quay đầu lại nhìn một chút, thì ra là La Hương Nguyệt .
-Ồ , ChỊ Hương Nguyệt, sao chị không chờ cùng đi với bí thư Lâm Xuân Hiểu , em trở về chuẩn bị nghi thức chào đón cho hai người ở khu khai phát đây này.
Đinh Trường Sinh chế nhạo nói .
-Đinh Trường Sinh, em nói chuyện dễ nghe một chút đi, cứ như vậy không mệt chết à?
-Đúng là có thể mệt chết đấy.
Đinh Trường Sinh tức giận nói xong quay người hướng xe mình đi đến, hắn rất rõ ràng, La Hương Nguyệt nhất định sẽ đứng về phía của Lâm Xuân, cho nên chính mình không đáng lại cùng nàng tranh cãi.
- Đợi chút...chị tìm em là có chuyện muốn nói đây, chạy nhanh như vậy làm gì vậy?
La Hương Nguyệt không hài lòng thái độ Đinh Trường Sinh, đến lúc Đinh Trường Sinh nổ máy xe, nàng cũng tự mở cửa ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
-Có chuyện gì? Nói nhanh một chút đi, em còn có việc đây, hơn nữa lúc này chị cũng chưa phải là người chính thức của khu khai phát, bây giờ đi cùng thì không thích hợp lắm.
Đinh Trường Sinh nổ máy xe, nhưng vẫn không có vô số chạy .
-Ai , Đinh Trường Sinh, em làm cái gì vậy a, chuyện em và Lâm bí thư có hiểu lầm, đâu có liên quan gì đến chị mà em lại tốn sức lực cùng với chị vậy?
La Hương Nguyệt biến sắc hỏi.
-Không có quan hệ gì với chị sao? Được rồi, xa không nói, các người hôm nay đã tới, nếu trong nội tâm của chị còn nhớ tới tình cảm đồng sự của chúng ta, tại sao chị không lặng lẽ nói cho em biết một tiếng, các người giữ bí mật đến đây đúng là không tệ, hiện tại đã lừa gạt được em rồi, có đúng không?
Muốn nói La Hương Nguyệt làm qua cái gì có lỗi với Đinh Trường Sinh, thì thật đúng là không có, cho nên Đinh Trường Sinh chỉ có thể là lấy chuyện này nói ra.
-Ha ha, nguyên lai là việc này à, chúng ta đây chẳng qua là muốn cho em kinh hỉ thôi mà.
La Hương Nguyệt, cười cười nói, hai bầu vú no tròn run rẩy rất là bắt mắt.
-Kinh hỉ? Em chỉ thấy có kinh ngạc, thiếu chút nữa kinh chết em rồi.
-Ai ui…. Em là một đại nam nhân, cùng đàn bà phụ nữ của chúng ta làm gì mà so đo vậy chứ..À… Lâm bí thư nhờ chị chuyển lời nói tới em, chị ấy nói đến đây là cùng làm việc đấy, chứ không phải là đến đây để làm cho em tức giận, cho nên, chuyện tại Bạch Sơn thì hãy để lại ở Bạch Sơn, cìn chuyện Hồ Châu thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, em cảm thấy thế nào?
La Hương Nguyệt nguyên lai là làm thuyết khách cho Lâm Xuân Hiểu đấy.
Đinh Trường Sinh không có lên tiếng, nhưng xe đã phát động, chạy thẳng đến địa điểm làm việc khu khai phát.
-Đã là Lâm bí thư chuyển lời nói, thì em cũng nhờ chị chuyển lời cho Lâm bí thư..
-Được, em cứ nói, chỉ cần hai người có thể hòa hảo, chị nguyện ý ở giữa bắc cầu cho hai người, kỳ thật Lâm bí thư là một người đàn bà, nam nhân cùng với nữ nhân câu thông thì dễ dàng hơn, em cứ nói đi….À… chị sẽ nói cho em biết một tin tức nặng ký, Lâm bí thư đã ly dị rồi.
-Ly dị? Đôi này không phải là một mực rất ân ái sao?
-Ai… ân ái hiện tại thì đáng giá mấy đồng tiền a, chỉ cần qua một phút đồng hồ thì đã có khả năng trả lại cái ân ái đó rồi, một phút tiếp theo sau thì mỗi người đi một ngả, bây giờ chỉ số ân ái thật sự là rất khó khăn nắm chặc, chồng của nàng lái tàu viễn dương, đoạn thời gian trước đến một nơi phương xa yêu con gái của một tù trường gì đó, giống như là rất có tiền, cho nên liền ủy thác luật sư quốc nội làm thủ tục ly dị , Lâm bí thư cũng thật sự là kiên cường, dù là sửng sốt cũng không có thốt ra một tiếng, nhưng chị biết, trong nội tâm nàng rất là đau khổ, con gái ra ngoại quốc học, chồng thì ly dị , em nói thử xem, nàng bây giờ ngoại trừ công tác thì còn có cái gì đây này?
La Hương Nguyệt u buồn nói ra .
-Há, thật đáng thương.
Đinh Trường Sinh thở dài .
-Đúng rồi, em muốn chị chuyển lời cho Lâm bí thư, vậy muốn nói cái gì đây?
- Có thể chị không biết, Thạch Ái Quốc lão bản của em không phải là rời khỏi cái chức vụ bí thư thành ủy rồi thôi, ông ấy đi lên trên tỉnh nhận làm chủ tịch mặt trận tỉnh rồi, có hỏi em muốn đi theo hay không, em cũng rất là mâu thuẫn, nhưng lại không thể hoàn toàn cự tuyệt, cho nên em đã nói ông ấy cho em thời hạn nữa năm, vì thế sau khi làm việc ở đây nửa năm thì em sẽ rời khỏi nơi đây, chủ yếu là vì em thấy mình đã làm chủ nhiệm khu đang phát triển lâu như vậy, nhưng không có mang đến một chút thành tích nào, tự chính mình cảm thấy không xấu hổ hài lòng, cho nên nhiều lắm là tới cuối năm, em sẽ đi khỏi Hồ Châu, vì thế xin chị nhắn dùm với Lâm bí thư, chúng ta cộng sự cùng nhau cũng chỉ có thời gian là nửa năm, xin hãy nhường nhịn lẫn nhau thoáng một chút, sẽ không có bên nhau lâu đâu.
Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng bình thản nói ra .
Đinh Trường Sinh nói xong, thấy La Hương Nguyệt không có lên tiếng, liền nhìn qua, thì thấy La Hương Nguyệt đang há to miệng, có vẻ giật mình
-Làm sao vậy?
-Um… nghe qua làm chị giật mình, chị mãi mãi cũng theo không kịp bước tiến của em, lúc chị còn làm tại thị trấn, thì em đã công tác ở thành phố, chị thật vất vả mới đến thành phố, thì em lại sắp đi lên tỉnh… thật sự là hâm mộ em ah.
La Hương Nguyệt cảm khái nói .
-Những chuyện đây đưa như thế này, đó là nhờ có Lâm bí thư ban tặng.
-Ai , lại nhắc tới nữa, xem ra lúc trước Lâm bí thư với cái quyết định kia đối với em kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn …
La Hương Nguyệt lấy tay để tại trên cửa sổ xe, nhìn Đinh Trường Sinh nói .
-Mỗi người đều có ác mộng của riêng mình, chị có biết ác mộng của em là cái gì không?
Đinh Trường Sinh xụ mặt hỏi.
-Không biết….chị chỉ biết là em oán hận nhiều với Lâm Xuân Hiểu, đó có phải là vì nàng miễn đi chức vụ chủ tịch trấn sao?
-Chị nói sai rồi, em không hận ai cả, em chỉ hận bản thân em không có cái gì cả, em hận những đám quan nhị đại, con ông cháu cha kia, bởi vì bọn họ sinh ở trong một gia đình như vậy, bọn họ căn bản không cần phấn đấu làm cái gì, nhưng đồng dạng có thể kiếm được những cái mà chúng ta phấn đấu cả đời cũng chưa chắc gì có được, bọn họ nếu muốn có được cái gì, thì cũng không cần chính mình tự đi lấy, mà sẽ có rất nhiều người chủ động mang đến đưa tới tận cửa.
-Ý em nói là Hạ Phi phải không?
La Hương Nguyệt nhìn về phía Đinh Trường Sinh hỏi, lâu nay nàng vẫn luôn suy nghi, chuyện Hạ Phị bị phát tán tại trên mạng có phải là do Đinh Trường Sinh ném đá giấu tay hay không? Lâm Xuân Hiểu thì đã cho rằng chính là Đinh Trường Sinh làm, nhưng La Hương Nguyệt thì vẫn luôn không tin, nhưng với câu nói vừa rồi của Đinh Trường Sinh, giống như lời của Lâm Xuân Hiểu thì đã đúng về cái sự kiện kia .
-Chị có thể không biết, chính em tại quê nhà trà trộn thành cái dạng gì? Chị càng không biết là em cỡ nào muốn đứng tại trước cửa nhà của mình khấn vái nói cho cha mẹ đã chết của mình biết, là ngày hôm nay con của bọn họ cũng đã có được cái bộ dáng này, để cho cha mẹ của em có linh thiêng nhìn thật kỹ một chút mà nói con của bọn họ cũng rất là giỏi biết bao, nhưng tất cả đều đã tan nát mất hết vì bị cách chức tại quê nhà, chính em bây giờ tại Hồ Châu cho dù có làm được cái gì, thì quê quán cũng là không biết, bởi vì tại quê quán em có đạt được nửa điểm chỗ tốt nào đâu? Chị nói em có nên hận không?
Đinh Trường Sinh vừa lái xe, với những giọt nước mắt uất ức của hắn xuôi giòng, đây cũng là lần đầu tiên La Hương Nguyệt nhìn thấy Đinh Trường Sinh rơi lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.