Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1391: GIAN NAN.
Tại Thạch gia không thấy Thạch Mai Trinh, nhưng vừa ra khỏi khu cư xá Gia Chúc Viện, thì Đinh Trường Sinh lại trông thấy Thạch Mai Trinh một mình mang lấy một cái túi xách nhỏ rất tịch mịch một mình hướng về Gia Chúc Viện đi tới, nàng đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ vấn đề gì, mà ngay cả Đinh Trường Sinh huyết sáo miệng tựa hồ cũng không có nghe thấy .
-Này, đang nghĩ gì vậy?
Đinh Trường Sinh quay cửa sổ xe xuống, hướng phía Thạch Mai Trinh hô lên .
-Tại sao là em chứ?
Thạch Mai Trinh thấy là Đinh Trường Sinh, không khỏi một hồi vui mừng, mở cửa xe leo lên.
-Em đi đến nhà của chị báo cáo chút chuyện, cha của chị nói chị còn chưa có trở về, như thế nào, gặp chuyện khó rồi phải không?
-Ai dà, công ty nào mà không có việc khó, mỗi ngày đều phải giải quyết một ít sự tình, xử lý không xong thì bị hư nát, chị thật sự là không biết trước kia Tiêu Hồng làm như thế nào mà chịu đựng nổi, còn chị chắc cũng không chịu nổi rồi.
Thạch Mai Trinh lần này rõ ràng không có mắng Tiêu Hồn, trái lại còn tán thưởng.
-Như thế nào, giờ mới biết biết mở công ty không phải là dễ dàng a.
Đinh Trường Sinh cười nói .
-Ai ..đúng thật sự là quá khó..
-Nếu không gây dựng sự nghiệp thì không biết gây dựng sự nghiệp gian nan như thế nào, theo em thấy, chị và Tiêu Hồng nếu đã là xảy ra quan hệ như thế này rồi, chị dù muốn cách nào cũng cũng không cải biến được sự thật trước mắt, hai người trước cũng là bạn học, nếu như có thể, chi bằng hai người hợp tác lại một trận, như vậy thì chị không đến mức mệt mỏi như vậy.
Đinh Trường Sinh thử thăm dò khuyên giải nói .
-Đinh Trường Sinh, em có ý tứ gì, có phải là muốn ăn đòn hay không, để cho chị hợp tác với Tiêu Hồng, em nghĩ thì hay lắm, đúng rồi, làm sao em lại nói như vậy, có phải con hồ ly kia tinh đã câu dẫn em rồi? Nói . ..
Nói xong Thạch Mai Trinh tánh đại tiểu thư liền nổi lên, cũng không để ý Đinh Trường Sinh đang lái xe, thò tay tại trên đùi Đinh Trường Sinh hung hăng nhéo một cái, đau đến mức Đinh Trường Sinh thiếu chút nữa nhảy ra khỏi chiếc xe.
-Ai…được rồi.. coi như em chưa nói gì, làm sao chị nhéo đau như vậy chứ a, thật là biếи ŧɦái .
-Hừ..chính em mới biếи ŧɦái, về sau còn nói những câu mà chị không muốn nghe, thì chị sẽ đem cái đồ chơi kia của em vặn xuống cho mà xem.
Thạch Mai Trinh ác độc nói .
-Được rồi…, chị đúng là chó cắn Lã Động Tân, không có nhân tâm a, .À…tốt rồi , chị xuống xe đi, em còn có việc phải đi đây .
Đinh Trường Sinh tức giận nói .
-Không xuống…giờ cũng đã muộn rồi, chị đi theo em.
Thạch Mai Trinh miệng vểnh lên , kiên quyết không xuống xe .
-Em bây giờ đi đâu cũng không thể đi, cha nuôi của em nhập viện rồi, buổi tối phải có mặt để trông chừng.
Đinh Trường Sinh là lời thật, lúc ban ngày thì Dương Hiểu ở cùng Cổ Thanh Sơn, buổi tối cơ bản đều là do Đinh Trường Sinh ở lại bệnh viện, Cố Hiểu Manh hiện tại thì đã để cho Đỗ Sơn Khôi lúc nào cũng đi theo sau, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn .
-Cổ Thanh Sơn bị bệnh sao?
Thạch Mai Trinh ngạc nhiên hỏi.
-Đúng vậy, bị ung thư, đoán chừng thời gian còn không bao lâu nữa, cho nên em phải chăm sóc cho cha nuôi.
Đinh Trường Sinh tinh thần chán nản nói.
-Chị cũng cùng đi..
Thạch Mai Trinh nói .
-Ai dà… đêm hôm khuya khoắt, chị đi theo nhỡ chuyện gì xảy ra thì sao, nếu chị muốn đi thăm ông ấy, thì ban ngày đến, nhớ là buổi trưa và buổi chiều thì không đến thăm người bệnh, đó là điềm xấu, hiểu chưa?
-Ừ… vậy được rồi, buổi tối nhớ rõ nhiều đắp chăn nhiều chút, trong bệnh viện lạnh lắm..
. Thạch Mai Trinh lần này lại rất ngoan ngoãn mở cửa xe bước xuống, Đinh Trường Sinh nhìn theo bóng dáng nàng biến mất ở cư xá thành ủy Gia Chúc Viện, lúc này mới cho xe chạy đi .
Đinh Trường Sinh lúc đến bệnh viện, tưởng rằng giờ này chắc có không người đến thăm rồi, không ngờ tới cách cánh cửa kính, nhìn thấy Đường Linh Linh rõ ràng đang ngồi ở trước giường bệnh cùng Cổ Thanh Sơn trò chuyện với nhau, nhìn thấy vẻ mặt Đường Linh Linh ngưng trọng, Đinh Trường Sinh lui trở về , ngồi ở trước cửa ngoài ngồi trên mặt ghế .
Xem ra là Cổ Thanh Sơn đang bàn giao dặn dò lại với Đường Linh Linh công tác, lúc này mà mình đi vào thì không thích hợp , mặc dù mình là con nuôi của Cổ Thanh Sơn, nhưng ở Hồ Châu mình vẫn là một tên nhân viên của chính phủ , nên biết rõ, có một ít chuyện của tổ chức, chính mình không biết thì vẩn là tốt hơn.
Quan sát chung quanh không thấy Dương Hiểu, tựa hồ không có ở trong bệnh viện, vì vậy hắn lấy điện thoại ra cho gọi điện thoại cho Dương Hiểu, hỏi thăm Cố Hiểu Manh đã trở về nhà hay chưa, đây cũng là vấn đề bi ai về việc nhà chỉ có con một , một khi cha mẹ có một bệnh, thì phải trông cậy vào đừa con duy nhất phục thị, nhưng nếu là như vậy thì phải mất đi một người để chăm sóc, nhưng Cố Hiểu Manh đưa con gái một này thật đúng là không trông cậy được vào.
-Mẹ nuôi … con là Trường Sinh đây, mẹ về nhà rồi sao?
-Trường Sinh hả ? Mẹ về nhà rồi, con đang ở đâu vậy?
Dương Hiểu khi nhận được điện thoại của Đinh Trường Sinh, khóe mắt lập tức lại ẩm ướt, lúc này đây một câu nói trên chiếc điện thoại đều còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
-Con đang ở tại bệnh viện đây này, mẹ yên tâm đi, buổi tối con ở cùng cùng cha nuôi, không có chuyện gì đâu, đúng rồi, chị Hiểu Manh đã trở về nhà chưa vậy?
Đinh Trường Sinh lại hỏi .
-Trở về rồi, vừa mới trở về, cũng không sao, Trường Sinh.. mẹ nuôi cám ơn con.
Dương Hiểu nghẹn ngào nói .
-Mẹ nuôi ..lời này không cân nói đâu, đây là chuyện con nên làm, lúc này nếu con không làm chút chuyện gì đó, vậy thì còn có thể đợi tới khi nào mới làm có phải hay là không, mẹ nuôi hãy chiếu cố tốt thân thể của mình, thế là được rồi, nơi này cứ giao cho con đi, cha nuôi đang cùng người bên phòng tổ chức cán bộ đàm luận, tí nữa con sẽ vào xem tình huống cha nuôi như thế nào ah.
Đinh Trường Sinh đứng ở ngoài cửa, nhìn xem bên trong vẻ Cổ Thanh Sơn đang chuyện trò vui nói .
-Ai …thật là không chịu nổi tai hoạ này a, thôi mặc cho sô phận của cha nuôi vậy..
-Như vậy sao được chứ, cha nuôi vẫn còn khỏe như vậy, con muốn là như thế này, lát nữa con liên lạc người quen trên tỉnh một chút, xem có thể hay không chuyển cha nuôi lên trên tỉnh để xem như thế nà , mỗi bậc bệnh viện có một trình độ khác nhau, Hồ Châu không được thì đi lên tỉnh, lên tỉnh không được thì đi đến Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải, nếu nước ngoài trị liệu có hiệu quả tốt thì đi ra nước ngoài đi, mẹ nuôi cứ yên tâm đi, chỉ cần con còn ở đây, con sẽ không để cho cha nuôi . . . Được rồi, không nói nữa.
Đinh Trường Sinh lau nước mắt nói ra.
-Được..được, Trường Sinh, tấm lòng của con, nhà chúng ta tâm lĩnh, đi một bước xem một bước a.
Dương Hiểu tại đầu bên kia điện thoại đã là nghẹn ngào không nói được nữa .
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại, suy nghĩ thật lâu, bệnh tình của Cổ Thanh Sơn đã chẩn đoán chính xác rồi, không thể trì hoãn thêm nữa, vì vậy hắn lại đứng lên đi tìm đến Khương chủ nhiệm ở phòng bệnh lý
Nhưng khi đến phòng bệnh thì cửa phòng thì không nhìn thấy vị Khương chủ nhiệm kia, chỉ thấy một người đàn bà tại trên máy vi tính sửa sang số liệu, nghe được Đinh Trường Sinh gõ cửa , một giọng nói:
-Vào đi…
-Xin chào, tôi đến tìm Khương chủ nhiệm xin hỏi có ở đây không?
-Có chuyện gì không?"
-Xin hỏi Khương chủ nhiệm có ở đây không?
-Tôi đây, xin hỏi có chuyện gì?
-Cô…cô là Khương Bác sĩ?
Đinh Trường Sinh giật mình hỏi, bởi vì ngày đó lúc gặp vị Khương chủ nhiệm thì khi đó đeo đồ che miệng mũi, thân mặc bộ đồng phục bác sĩ màu trắng, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài, Đinh Trường Sinh căn bản cũng không nghĩ đến vị mỹ nữ trước mắt kia lại là Khương bác sĩ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.