Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1312: RA TAY SỚM TRƯỚC..
-Cha, vừa rồi cha đi lên thành phố à?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
Trong văn phòng chỉ còn lại có hai cha con nàng, cũng không có gì phải giấu giếm, Tạ Cửu Lĩnh ngồi xuống ghế, thở thật dài..
-Ừ..
-Sao rồi? Bên thành phố nói như thế nào?
Tạ Phương Quỳnh vội vàng hỏi .
-Không có gặp ai, chủ tịch Lý thì nói là bận họp, Tề bí thư cũng xuất phát đi đâu đó, cha đã nhìn ra, bọn họ căn bản là không muốn gặp cha, nên kiếm cớ tránh né, vậy là chuyện này tránh không khỏi rồi..À.. tháng này tiền lương công nhân viên phát chưa vậy?
Tạ Cửu Lĩnh đột nhiên hỏi
-Đã phát xong hết rồi, lúc này phải ổn định phía dưới, chỉ cần công nhân viên không làm khó, trong thành phố cũng chưa có cớ để nhúng tay vào, vẫn là vấn đề cải tạo quặng mỏ, nhưng vấn đề này không phải nhất thời bán hội là có thể thay đổi xong được, chuyện này cũng phải cân nhắc tìm lối ra..
-Vậy là tốt rồi, những công nhân này đều là theo chân Tạ gia chúng ta đã làm mười mấy năm nay rồi, không thể bạc đãi bọn họ , kỳ thật bọn họ đều là công nhân lành nghề, chúng ta thua keo này thì bày keo khác, dù gì thì tiền lương bảo hiểm một phân tiền cũng không thể thiếu, phải phát đủ cho bọn họ, chuyện kế tiếp mới xử lý tốt được..
-Cha con biết rồi… Đúng rồi… con cũng không thật sự tin vào lời nói Đinh Trường Sinh, đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Tạ Phương Quỳnh nói
-Cha biết, thời điểm trước kia chúng ta còn có thể ỷ vào Trọng Phong Dương nhưng hắn cũng đi rồi, cho nên trên tỉnh không có ai ra mặt thay chúng ta nói chuyện, cho nên bọn nhãi nhép thành phố Kinh Sơn mới có thể giày vò chúng ta được, giờ coi như cong rồi, nơi này không thể lưu lại, hơn nữa Đinh Trường Sinh nói cũng không phải là không có đạo lý, ai đến trước thì còn nắm bắt được cơ hội tốt.
Tạ Cửu Lĩnh trong ánh mắt lần nữa hiện ra ý chí chiến đấu của cha mình màTạ Phương Quỳnh đã nhìn thấy rất quen thuộc, trong khoảng thời gian này, điều Tạ Phương Quỳnh lo lắng nhất vẫn là sức khỏe thân thể của Tạ Cửu Lĩnh.
-Vậy cụ thể kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào đây?
-Dựa theo trong thành phố yêu cầu, bắt đầu khởi động kế hoạch lấp lại quặng mỏ đi, nhưng phần còn dư lại quặng mỏ, phải nhanh khai thác cho xong đừng có ngừng nghỉ, tốt nhất là khai thác quặng mỏ phần còn dư lại, để lấy giá trị sản lượng có thể bù lại cho việc chúng ta dùng tiền san lấp lại phần quặng mỏ mà chúng ta đã khai thác ngày trước..
-Vậy thì tốt, con đi ngay an bài..
-Ừ, con cũng sắp xếp một chiếc xe , ngày mai cha muốn đi Hồ Châu một chuyến, chỉ âm thầm thôi, để nhìn một chút tình hình ở đó có như Đinh Trường Sinh nói tốt như vậy hay không ?
Tạ Cửu Lĩnh trong ánh mắt lòe ra một tia hào quang giảo hoạt.
-Ngày mai ư? Sao vội vả như vậy chứ?
-Cha muốn nhìn chân thật khu đang phát triển Hồ Châu ra sao, miễn cho tiểu tử này trở về sắp xếp trước..À..quên chứ… cha cũng chưa hỏi con…con đối với tiểu tử này làm sao mà quen biết vậy ?
-Cha.. , việc này nếu con nói ra thì cha đừng có nổi giận..
Tạ Phương Quỳnh thỏa thuận trước điểm mấu chốt cho chắc .
-Như thế nào? Hai người các ngươi thật sự đã lên giường sao ?
Tạ Cửu Lĩnh trừng mắt hỏi.
-Ai dà…cha nghĩ cái gì vậy ? Con nói cha không nên tức giận, là vì Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký cho Trọng Hãi đấy.
-Cái chuyện đó thì sao ? Có phải bởi vì hắn là thư ký cho Trọng Hãi, nên còn mới biết hắn hay sao?
-Đúng vậy a, lúc đó hắn là thư ký cho Trọng Hãi tại huyện Hải Dương, về sau Trọng Hãi bị điều ra khỏi huyện Hải Dương, hắn không biết vì chuyện gì cũng rời khỏi huyện Hải Dương mà đến thành phố Hồ Châu, đoán chừng có thể là do Trọng Hãi giúp đỡ cho hắn được điều động, nhưng Đinh Trường Sinh thì có đầu óc linh hoạt, đến Hồ Châu thời gian ngắn, trời đất xui khiến lại trở thành thư ký cho chủ tịch Thạch Aí Quốc thời đó, về sau Thạch Aí Quốc lên làm bí thư thành ủy , cứ như vậ , hắn một đường leo lên chức quan, hiện tại bây giờ đã là chủ nhiệm quản ủy hội khu đang phát triển, mặt sau nhất định là có Thạch Aí Quốc đang ủng hộ hắn.
- Nhưng mà chỉ có Thạch Aí Quốc ủng hộ thì vẫn còn chưa đủ, chính hắn nếu không có bổn sự, cho dù là có nâng lên thì cũng là bùn nhão mà thôi, rồi sẽ đến lúc rơi xuống, vậy thì tiểu tử này thật đúng là có tài năng..
Tạ Cửu Lĩnh khẽ cười nói .
…………………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe hơi , nhìn ra ngoài cửa sổ diên mạo của thành phố Kinh Sơn, thoạt nhìn là so với thành phố Hồ Châu thì phồn hoa hơn một chút, nhưng dọc trên đường đi thì thấy cái gì cũng rất cũ kỹ, không một chút nào biểu hiện ra đây là thành phố cấp địa khu .. .
-Chúng ta quay trở về sao?
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
-Vâng…quay trở về đi , trên căn bản xem như là không công mà lui, anh Đỗ .. sau khi trở về thì đừng có bám theo đám Tưởng Hải Dương nữa, em sẽ tìm người khác đi theo hắn, anh đối với tỉnh Trung Bắc có quen thuộc không? Em nhớ là anh từng nói là có ở qua tỉnh Trung Bắc một đoạn thời gian phải không ?
-Không phải một thời gian ngắn mà là ba năm, tôi tham gia quân ngũ tại nơi đó, như thế nào ..có việc muốn tôi làm ở đó sao?
Đỗ Sơn Khôi biết rõ Đinh Nhị Cẩu sẽ không vô duyên vô cớ hỏi hắn về chuyện tỉnh Trung Bắc.
-Em cần anh theo dõi một người đi, nếu như không có gì chuyện cần thiết, chỉ cần theo sau từ xa xa là tốt rồi, thăm dò quy luật của lão, tốt nhất là thăm dò phía sau của lão có cái gì để chúng ta nắm thóp không, em đoán chừng nhất định là phải có, nhưng lão sẽ rất cẩn thận, vì đây cũng là một tên hồ ly cáo già, anh phải chuẩn bị tư tưởng trước..
Đinh Nhị Cẩu nói
-Nghiêm trọng như vậy sao? Người nào vậy ?
-Không phải là lợi hại không đâu, mà là cấp bậc chức vụ của lão có thể là còn có người bảo vệ, anh là lính trinh sát, để xem anh đấu trí như thế nào đây, nhưng là có một điều anh phải chú ý, nhất định phải bảo đảm an toàn quay trở về thì mới được, thà rằng không có thành công, chứ nêu bại lộ thì không đơn thuần chỉ là mình anh, mà rất có thể còn sẽ tra được trên đầu của em kéo ra, chúng ta tích lũy công sức nhiều năm qua, không thể nào để xảy ra như vậy, nếu không thì coi như là xong đời. ..
Đinh Nhị Cẩu dặn dò .
-Ai vậy? Mà làm gì cậu phải cẩn thận như vậy?
-Chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Bắc tên là Lâm Nhất Đạo, một đại nhân vật cho nên anh phải hết sức coi chừng ah.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu vốn không muốn sớm chú ý đến Lâm Nhất Đạo như vậy, vì cũng sợ bị lão phát giác ra, nhưng vì chỉ cần Đinh Nhị Cẩu đi gặp mặt Kỳ Phượng Trúc, nếu trong ngục giam đó có người của Lâm gia, nhất định sẽ đem tin tức này phản hồi cho Lâm Nhất Đạo, đến lúc đó trong tay của mình phải có tay nắm của lão thì mới đối phó được, nói cách khác nếu trong tay mình không có gì, thì mình chính là thịt mỡ trên thớt của người ta, mặc cho người loạn chặt …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.