Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1290: ĐÈ XUỐNG LỬA GIẬN.
-Cậu đã đi tìm Lương Mãn Độn rồi hả?
Triệu Hòa Dương lắp bắp kinh hãi, ông không nghĩ tới Đinh Nhị Cẩu tuổi quá trẻ mà lại nắm được điểm mấu chốt mâu thuẫn này, đúng vậy, chỉ cần nắm bắt được Lương Mãn Độn, chuyện thôn Lương đã giải quyết được một nửa vấn đề , trước kia ông cũng đã từng làm như vậy
-Không tìm lão thì tìm ai đây, bất quá đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, vạn nhất không đè ép được Lương Mãn Độn, chúng ta vẫn rất bị động, cho nên tôi nghĩ đến một biện pháp, Triệu bí thư, chúng ta thương lượng một chút về tình khả thi…
-Hay là gọi thêm vài người cùng nghe qua rồi thương lượng..
Triệu Hòa Dương vẫn muốn trốn tránh trách nhiệm, cho nên muốn kéo thêm vào mấy người để chia sẻ.
-Tạm thời không cần, ông cứ nghe qua cái đã, nếu như thấy phù hợp, thì chúng ta sẽ họp, nếu ông không đồng ý, thì cũng thì không cần để cho lan truyền ra bên ngoài ..
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Há, vậy được rồi, cậu nói đi, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi.
Đinh Nhị Cẩu liền đem phương án chuyện tối hôm qua cùng Lương Mãn Độn thương nghị, làm cho Triệu Hòa Dương càng thêm thấy khó, lúc ấy công tác trưng thu đất di dời dân chúng, độ khó như thế nào thì có thể thấy được, bây giờ muốn trả lại đất đai, không nói trước là trên thành phố có đồng ý hay không , vạn nhất đến lúc cần trưng thu đất lại thì không được, trách nhiệm này không phải là nhỏ .
Đinh Trường Sinh vẫn còn là quá trẻ a, không biết sự lợi hại trong này, đất của nông dân đất là tính mệnh của bọn họ, lúc trước trưng thu đất chẳng khác gì là bóp chết đến cuộc sống của họ, nhưng bây giờ lại muốn trả về, rồi sau này đến thời điểm cần lại bóp chết họ một lần nữa, điều này khiến cho người ta chịu đựng được nữa sao
-Đinh chủ nhiệm .. cái phương án cũng tạm được, nhưng phong hiểm quá lớn, không phải khu đang phát triển như chúng ta có thể gánh chịu nổi .
-Triệu bí thư nói phong hiểm, có phải là nói vấn đề liên quan đến lần thứ hai trưng thu lại đất đai ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, hắn cũng đã đoán Triệu Hòa Dương sẽ nghĩ đến vấn đề này , cũng đúng… lúc ấy trưng thu đất thật là khó khăn, nhưng đó là bởi vì công tác bồi thường không có làm xong, mấu chốt là tiền không tới tay của bọn họ, nếu như tiền đến đúng chỗ, thì đây cũng không phải là vấn đề, hơn nữa sẽ còn có một số thôn dân còn ước gì được trưng thu đất và di dời đấy, vì có thể dùng số tiền bồi thương để phát triển kinh tế làm giàu …
- Nếu cậu đã biết phong hiểm, sao lại còn muốn đưa ra cái biện pháp này, đây không phải hướng trên cổ thắt dây thòng lọng sao?
Triệu Hòa Dương thở dài nói ra .
-Nhưng nếu như chúng ta không làm như vậy, có lẽ khu đang phát triển này sẽ rất nhanh không còn tồn tại đâu ..
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nói .
-Không tồn tại? Có ý tứ gì?
Triệu Hòa Dương hỏi.
-Tôi nhận được tin tức, thôn Lương cùng mấy thôn phụ cận khác vì khu đang phát triển không trả tiền, bọn họ cũng không có đất để sản xuất, cho nên đi ra ngoài làm công, làm công kiếm được chút tiền liền đi ngay lên Giang Đô và Bắc Kinh tìm cách khiếu kiện, chuyện như vậy mỗi ngày đều đang tiếp diễn, nếu như chuyện này không giải quyết được, sớm muộn sẽ khiến lãnh đạo phía trên chú ý, rồi sẽ xuống đây kiểm tra tình huống nơi này của chúng ta, lúc đó đây là khu đang phát triển sao? Không dẹp chúng ta thì dẹp ai đây?
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
Triệu Hòa Dương trầm mặc, chuyện thôn dân phụ cận lên phía trên ông biết rất rõ, nhưng từ khi Tưởng Văn Sơn đi rồi, ông cũng không bao giờ ... quan tâm đến những việc này, cao lắm là đến nhà những...hộ đi khiếu kiện an ủi thoáng một chút, cho chút ít ngon ngọt, càng về sau, ai muốn đi khiếu kiện thì cũng mặc kệ..
-Cho nên dù là lãnh đạo thành phố không đồng ý, tôi cũng quyết định làm theo phương ná này, đồng thời tôi cũng cũng muốn tích cực tăng cường kêu gọi chiêu thương đầu tư, mở rộng đường đi, cái này mới là căn bản, vừa rồi tôi mới nhìn thấy bên phòng xử lý chiêu thương tiếng người huyên náo, không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà hăng say như vậy, tại sao không đi ra ngoài kêu gọi đầu tư, cứ ở chỗ này tốn hơi thừa lời mà không làm được việc gì cả?
Đinh Nhị Cẩu rất tức giận nói .
Triệu Hòa Dương thấy Đinh chủ nhiệm tức giận rồi, không khỏi cười khổ nói:
-Chuyện của khu khai phát không phải một ngày hay hai ngày là có thể làm được đấy, Đinh chủ nhiệm ..cậu hãy từ từ đi, đúng rồi ..trước kia việc xử lý chiêu thương đều là do lão Trần phụ trách, cậu có thể cân nhắc điều chỉnh một chút…
-Điều chỉnh đó là việc chắc chắn, còn có một việc, tôi muốn để cho Trương Minh Thụy làm chủ nhiệm văn phòng làm việc, Triệu bí thư… ông thấy thế nào?
Đinh Nhị Cẩu Bất nhắc lại việc chiêu thương, rồi quẹo gấp chuyển đến vấn đề chủ nhiệm phòng làm việc.
Trương Minh Thụy không thuộc về bất kỳ một phe phái nào, còn bây giờ chủ nhiệm phòng làm việc là lão Ngô, lại là người của Triệu Hòa Dương, Triệu Hòa Dương còn chưa đi, Đinh Nhị Cẩu đã không dằn nổi nên muốn thay đổi người, vì thế có đồng ý hay không hiện giờ vẫn còn là việc của Triệu Hòa Dương.
Có lẽ đã không còn có ý chí chiến đấu, hoặc là chờ đợi đến ngày nhận lệnh thuyên chuyển, cho nên Triệu Hòa Dương hiện tại biểu hiện rất lạnh nhạt, nói ra:
-Đinh chủ nhiệm, chỉ cần cậu cho rằng có lợi cho công tác của mình, thì có thể điều động, lão Ngô tại khu đang phát triển là người có tuổi, nhưng vẫn còn có chút bản lĩnh kinh nghiệm, Đinh chủ nhiệm cứ suy nghĩ cho thật kỹ là được rồi, tôi đây không có ý kiến .
Đinh Nhị Cẩu nghe qua cũng hiểu lời nói của Triệu Hòa Dương, điều động lão Ngô thì có thể, nhưng lão Ngô cũng có bản lĩnh , hơn nữa trước đây xây dựng khu đang phát triển cũng từng có cống hiến, cho nên muốn cho Đinh Nhị Cẩu an bài vào một nơi tốt khác, đây cũng là lần cuối cùng Triệu Hòa Dương nói giúp cho lão Ngô một tiếng rồi…
Triệu Hòa Dương tuy đang nóng lòng chờ lệnh thuyên chuyển, nhưng cái lệnh thuyên chuyển này cũng đang gặp không ít chuyện rắc rối, trong khoảng thời gian này vây quanh khu đang phát triển đang xảy ra vấn đề tuyển chọn bí thư thay thế, trong thành phố những nhóm của các lão đại kia cũng đang tranh luận.
Trong lúc Đinh Nhị Cẩu cùng Triệu Hòa Dương đang thảo luận làm như thế nào để đem lửa giận đất đai bị mất của nông dân đè xuống, thì bí thư Thạch Aí Quốc cũng đang suy nghĩ làm như thế nào đem lửa giận của đám thường ủy thành phố đè xuống.
Hiện tại điểm phân cách chủ yếu là từ La Bàn Hạ và Cố Thanh Sơn , hai nguời ai cũng không muốn nhượng bộ, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu như cơ hội lần này nắm bắt không được, như vậy thì về sau cơ hội càng thấp xuống, cái gọi là một bước theo không kịp, thì từng bước sau sẽ đuổi không kịp, chính là cái đạo lý này.
-Lâm Xuân Hiểu có ưu thế rất rõ ràng, cô ấy đã từng chủ chánh nắm giữ qua một huyện, đối với một khu đang phát triển mà nói, hẳn không phải là vấn đề lớn, cho nên tôi cho rằng Lâm Xuân Hiểu là người thích hợp nhất.
La Bàn Hạ cầm chung trà lên, nhưng không uống, sau khi nói xong lời này, lại dằn hơi mạnh xuống mặt bàn .
-Các đồng chí…tôi không nói nhiều, Đường Linh Linh là cán bộ bổn địa của chúng ta, rất nhiều người đều đã từng làm qua lãnh đạo của cô ấy, cho nên đối với năng lực của cô ấy hẳn là rất rõ ràng, cho nên về vấn đề này tôi tôn trọng ý của những người đã từng lãnh đạo qua Đường Linh Linh.
Cố Thanh Sơn nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.