Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1280: THẤT TÍN VỚI DÂN CHÚNG.
Trong lúc tất cả mọi người đang chờ xem vị Đinh chủ nhiệm này sẽ ứng đối như thế nào, thì Đinh Nhị Cẩu đã có một hành động làm cho mọi người nhìn thấy đã vô cùng buồn nôn.
Hắn chụp lấy bàn tay đang chỉ vào mũi của mình, tên trẻ tuổi này muốn rút tay về, chẳng những không có thể rút về, trái lại còn bị Đinh Nhị Cẩu đang ngồi nắm chặc hơn, sau đó Đinh Nhị Cẩu liền phun nước bọt lên trên cánh tay có hình xăm của tên trẻ tuổi ..
Chuyện lạ xuất hiện, Đinh Nhị Cẩu lấy bàn tay của mình chà xát trên hình xăm của cánh tay đối phương, trên cánh tay hình xăm liền phai màu vì đó chỉ là hình vẽ, sau đó Đinh Nhị Cẩu dùng sức đẩy mạnh một cái, bởi vì theo quán tính, thằng này thoáng cái ngã xuống bên dưới cầu thang.
-Tuổi còn trẻ, học cái gì không học, bày đặt học giả làm xã hội đen, con mẹ nó… có muốn làm gì thì nói, làm cái trò gì vậy, ỷ nhiều người hϊếp đáp người ít hơn à?
Đinh Nhị Cẩu đứng lên, quay mắt về phía cái sân đầy người nói .
-Ai dà…. lãnh đạo gì mà không nói đạo lý, muốn làm gì hả? Làm quan thì ngon lắm sao? Cậu trả tiền cho chúng tôi đi, thì chúng tôi đi ngay …
Trong lúc này khắp nơi trong sân đều là hò hét loạn lên, xen lẫn một ít đồ nông cụ va chạm tạo ra chói tay .
Đinh Nhị Cẩu không nói thêm gì, hắn nhìn ra được, những người này nhất định là sau lưng có người xui khiến kích động, chính mình hôm nay vừa mới đến, bọn họ làm sao mà biết được, đây không phải là muốn một chiêu hạ mã uy mình à?
Nhưng, bây giờ không phải là lúc truy cứu người sau lưng bọn họ là ai, mà là phải đem chuyện này làm cho chìm xuống, tìm cách để những này quay trở về nhà, nói cách khác .. vạn nhất bọn họ tập thể đi khiếu kiện trên thành phố, tuy hắn có Thạch Aí Quốc che chở, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người nhân cơ hội nắm lấy tóc hắn.
-Đừng ồn ào nữa để tôi nói vài câu, tôi biết mọi người hôm nay tới đây, nhất định là nghe nói khu đang phát triển vừa thay đổi lãnh đạo phải không ? Trước hết tôi cảm tạ mọi người đến ra mắt với tôi, cám ơn tất cả mọi người…
Đinh Nhị Cẩu đúng là da mặt dày không phải bình thường, toàn bộ cán bộ nhân viên của khu khai phát đều cảm thấy tên Đinh chủ nhiệm đúng là một kẻ không biết xấu hổ, thôn dân nói rõ là đến đòi tiền, còn hắn thì cứ thế mà nói là tới ra mắt hắn, hắn là cái thá gì chứ…..
-Vừa rồi có người nói, mọi người tới đây là muốn tiền, cũng đúng thôi, nhưng mà tôi vừa mới tiếp nhận công tác, mọi người cũng nhìn thấy, chủ nhiệm tiền nhiệm đã phủi mông rời đi, nhưng ông ta cũng không tệ lắm, còn biết đến gặp mọi người thông báo trước, nhưng khi ông ta đi rồi sổ nợ không đi theo được, cho nên khu đang phát triển phải nhận nợ, như vậy đi, nhiều người như vậy nói chuyện rất là lộn xộn, tôi cho các người có thời gian mười phút, chọn ra mười người đại diện cho tất cả mọi người, chúng ta vào trong phòng họp trao đổi, chứ bên ngoài đông như thế này, chúng tôi không trao đổi được vì biết phải nghe theo lời của ai?
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền xoay người đi lên thang lầu quay trở về phòng làm việc của mình .
Trong sân thoáng cái liền rối loạn, bất quá là chính thôn dân bị loạn, lãnh đạo khu đang phát triển người ta đã nói không phải là không trao đổi, mà là vì có nhiều người quá nên không trao đổi được, cho nên phải lựa chọn người đ0ại diện, lời nói này thoạt nhìn là không sai, nhưng lựa chọn người đại diện dễ sao ? Đinh Nhị Cẩu có thể nói đối với tính nết dân chúng nông thôn nắm rất là rỏ ràng, đại đa số chỉ là hùa theo cùng đám đông ồn ào, nhưng nếu để cho chính mình xuất đầu lộ diện, rất nhiều người đều co rụt về, cho nên bây giờ áp dụng phương thức tiêu diệt từng bộ phận như vậy là tốt nhất, cũng là thủ đoạn tránh cho tập thể cùng nhau làm đơn kiện ...
Điều này làm cho Triệu Hòa Dương cũng bắt đầu coi trọng Đinh Nhị Cẩu, nếu đổi lại những người khác, ngày đầu tiên đi làm liền bị vây nhốt như thế này, nếu không giận dữ thì cũng là chạy trốn bán sống bán chết, nhưng thằng tuổi trẻ này lại nhanh và gọn đem áp lực của quần thể dân chúng đẩy ngược trở về, lại để cho bọn họ tự nghĩ biện pháp giải quyết một vấn đề thống nhất nội bộ, sau đó mới đến cùng hắn trao đổi…
Thủ đoạn này rất lão luyện, hơn nữa da mặt rất dầy, có lẽ như vậy mới là có tố chất làm cán bộ cơ sở..
-Triệu bí thư, đi lên đây, chúng ta thảo luận một chút.
Trong lúc Triệu Hòa Dương ngẩn người ra, thì Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa sổ ra nói to với Triệu Hòa Dương, nhưng chỉ đẩy cửa sổ ra của phòng làm việc mà kêu ông lên như vậy, đây là một chủ nhiệm dám gọi bí thư họp như vậy sao? Tuy rằng trước sau gì thì Triệu Hòa Dương cũng phải rời đi, nhưng hiện tay vẫn là người đứng đầu, nhưng tại trong mắt Đinh Nhị Cẩu, người đứng đầu Triệu Hòa Dương này đã sớm thay đổi người rồi.
Tất cả mọi người trơ mắt ếch ra nhìn Triệu Hòa Dương đi lên phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa vừa rồi Đinh Nhị Cẩu cũng nói rất rõ ràng, chủ nhiệm tiền nhiệm khu khai phát vẫn tính là có chút lương tâm, thời điểm ra đi vẫn không quên thông báo cho những... thôn dân này biết trước, đây là ý gì ? Đây không phải là đem trách nhiệm với các người đến nơi đây gây chuyện đẩy tới trên đầu Trần Bình Thái?
-Triệu bí thư, ông Trần hơi quá đáng, chính mình đã nhổ đít đi rồi, lưu lại một cục diện rối rắm như vậy, còn nói để cho thôn dân đến nháo sự, đây là hành vi gì đây, chuyện này tôi nhất định phải lên thành phố báo cáo, chúng ta cũng là vì công tác, nhưng ông Trần làm như vậy là phá , vấn đề này không được đâu.
Đinh Nhị Cẩu không có nói gì về chuyện của nông dân, mà trực tiếp đem Trần Bình Thái đưa vào thế đối lập .
-Việc này do lão Trần làm sao?
Triệu Hòa Bình tuy rất hận Trần Bình Thái, nhưng là giờ khắc này vẫn có chút do dự, bởi vì bọn họ đều bị đẩy đi, cũng xem như là trên chung một chiếc thuyền.
-Triệu bí thư, nếu không phải là ông ta thì còn là ai nữa đây? Ông ta vừa đi rồi, sau đó thì những thôn dân này tới đây, khẳng định là ông ta cũng cùng những người này có không ít liên hệ a, việc này chúng ta sau này hãy nói đi, còn bây giờ phải làm sao bây giờ? Triệu bí thư, tôi vừa tới ngày đầu tiên, đối với tình huống khu khai phát chưa có biết nhiều, chúng ta đến cùng đang thiếu nợ bao nhiêu tiền bồi thường trưng thu đất của thôn dân?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Ai , số tiền này .. quả thực giống như là một tòa núi lớn, năm trước sơ bộ đánh giá tiếp cận hai trăm triệu khối tiền…
-Cái gì? Hai trăm triệu khối tiền, trong khi một phân tiền hiện nay cũng đều không có?
Đinh Nhị Cẩu trợn tròn mắt, đừng nói là hai trăm triệu khối tiền, hắn hiện tại được Thạch Aí Quốc hứa đưa một triệu cũng còn chưa có nắm bắt tới tay, vậy hai trăm triệu này đi nơi nào mà tìm đây? Đinh Nhị Cẩu giờ phút này mới biết được, khu đang phát triển đúng là một cái động không đáy ah.
-Tài chính thành phố rót xuống mười triệu, giống như là muối bỏ biển vậy, xí nghiệp công ty thì chẳng có ai đến, cho nên cứ để lâu thì phát sinh nợ càng nhiều do nhân khẩu phát triển, đến bây giờ, đã tiếp cận hai trăm triệu rồi.
Triệu Hòa Dương bất đắc dĩ nói.
-Vậy khu đang phát triển có hứa hẹn đến lúc nào thì trả toàn bộ tiền cho thôn dân không?
Đinh Nhị Cẩu đối với vấn đề này quan tâm nhất, nếu như khu đang phát triển cứ hứa hẹn hết lần này đến lần khác, mà lần lượt không thực hiện, như vậy thì khu đang phát triển đã mất đi uy tín, chính quyền thất tín với dân đây mới là chuyện đáng sợ nhất ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.