Chương trước
Chương sau
-Trước kia thì còn kế hoạch công tác hàng năm , nhưng năm trước từ khi khu đang phát triển bị ngập, về sau cũng không có ai tới nơi này đầu tư, cho nên trên cơ bản là làm ngày nào hay ngày đó, đầu còn có kế hoạch gì đâu.
Trương Minh Thụy vẻ mặt đau khổ nói ra.
-Vậy anh đem kế hoạch hàng năm của mấy năm trước đưa cho tôi xem một chút a.
Đinh Nhị Cẩu đè nén hỏa khí trong lòng nói ra .
Chỉ trong chốc lát, Trương Minh Thụy ôm đến các kế hoạch quy hoạch của mấy năm trước, Đinh Nhị Cẩu xem lướt qua, đúng như là Trương Minh Thụy nói , trước kia hàng năm đều còn có kế hoạch, nhưng từ năm vừa rồi thì không có làm nữa, xem ra lãnh đạo khu khai phát từ ở bên trong nội tâm cũng đã xác định trước rồi.
Mở ra kế hoạch năm trước nữa, mục tiêu là kêu gọi đầu tư hai trăm triệu khối tiền, thực hiện đạt tới top 3 so với thu nhập bình quân đầu người của thành phố Hồ Châu, thoạt nhìn đây là một kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng khi nhìn thấy khu đang phát triển hiện tại chỉ có lác đác vài xí nghiệp lẻ loi, đừng nói là top 3, không đứng hàng áp chót đã là đốt hương cầu may rồi.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu mặt mày chán nản, Trương Minh Thụy cũng không dám nói cái gì, nên liền rót cho Đinh Nhị Cẩu chén nước xong liền đi ra ngoài.
Đinh Nhị Cẩu đang ngồi rầu rỉ thời điểm, thì phía dưới lầu bất chợt nghe tiếng hò hét loạn xạ, còn kèm theo tiếng chửi bậy, Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên đứng dậy đến bên cửa sổ , thấy có chừng mấy chục người cầm trong tay cầm nhiều loại nông cụ, tụ tập tại trong đại viện quản ủy hội khu đang phát triển.
-Chủ nhiệm, không xong rồi, có người đến nháo sự.
Đúng lúc này Trương Minh Thụy vội vàng xông vào nói.
-Chuyện gì xảy ra …những ngững người này đang muốn làm gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Bọn họ đều là nông dân chung quanh khu đang phát triển, đến muốn lấy tiền trưng thu đất đai, lúc trước khu đang phát triển trưng thu đất đai nhưng không có tiền đền bù, dự định là đợi cho sau khi các xí nghiệp công ty đến đầu tư, thì khu đang phát triển mới có tiền trả, nhưng tình huống là khu đang phát triển trở thành bộ dạng như vậy, thật sự là tiền đầu để trả cho bọn họ a.
-Triệu bí thư đâu rồi?
-Đã xuống dưới nói chuyện cùng với những nông dân khiếu nại, nhưng hình như là không có hiệu quả, bọn họ đều đòi hỏi muốn được gặp chủ nhiệm đấy.
Trương Minh Thụy nói ra .
-Gặp tôi? Bí thư cũng không trao đổi được, thì gặp tôi có tác dụng gì, tôi cũng đâu có tiền…
Đinh Nhị Cẩu quả thực bị chọc giận quá đến mức cười lên .
-Chủ nhiệm, chuyện này lộ ra rất tà tính, không biết là ai tiết lộ tin tức, nói là hôm nay anh đến nhậm chức, cho nên bọn họ liền tới, muốn anh ra mặt cho lời giải thích, nagy cả Triệu bí thư nói mà bọn họ cũng đều không nghe, việc này làm sao bây giờ ah?
Trương Minh Thụy hỏi.
-Là Triệu bí thư gọi anh đến để tìm tôi hay sao?
Đinh Nhị Cẩu nghe xong Trương Minh Thụy nói lại hỏi.
-Không phải … là chính tôi tới giải thích một chút tình huống cho anh biết, Triệu bí thư đang ở dưới đó.
Trương Minh Thụy vội vàng nói .
-Vậy thì được rồi… anh cứ đi xuống đi, tôi không biết việc này.
Đinh Nhị Cẩu khoát tay đem Trương Minh Thụy đuổi ra ngoài .
Như vậy thì những người nông dân này đến đây đòi tiền không phải là lần đầu tiên rồi, lúc trước thời điểm đều là do Trần Bình Thái cùng những người này quần nhau, nhưng hôm nay những người này không biết nghe ai xúi giục, nói không thấy Đinh Nhị Cẩu thì là không quay về, hiện tại lời nói của Triệu Hòa Dương cũng không ai nghe.
-Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, Đinh chủ nhiệm thì mới tới đây nhận công tác, nên đối với tình huống khu khai phát còn chưa quen thuộc, cho nên mọi người cho dù gặp Đinh chủ nhiệm, thì Đinh chủ nhiệm cũng không có khả năng làm được cam kết gì, tôi đề nghị mọi người về trước đi, hãy để cho Đinh chủ nhiệm có thời gian mấy ngày, chúng ta trao đổi lại được không?
Triệu Hòa Dương ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, thằng này bóng dáng đều không lộ ra chút nào, đúng là một tên tiểu hồ ly.
-Triệu bí thư, chúng tôi cũng không phải có ý định hôm nay bắt buộc phải có tiền mới đi về, nhưng hắn đã đến khu khai phát của chúng ta làm quan phụ mẫu , vậy thì phải ra mắt cho chúng ta lời giải thích đi, nếu ngay chút việc này mà hắn lá gan cũng không có, chi bằng sớm cút về đi..
Trong đám người bắt đầu có người nói năng lỗ mãng rồi.
-Vị hương thân này , nói chuyện nên chú ý một chút, có việc gì thì chúng ta ôn tồn nói chuyện, ăn nói nên chú ý một chút chứ?
Triệu Hòa Dương tâm tính bây giờ tuy rằng cũng là tính toán được ngày nào hay ngày ấy, nhưng chút mặt mũi này vẫn phải làm, ông cũng muốn giữ gìn quyền uy chính quyền, không thể để mất mặt mũi của chính quyền.
-Cái gì mà chú ý một chút, họ Triệu kia…ông có ý tứ gì, nếu còn dám uy hϊếp chúng tôi, tôi nói cho ông biết, thiếu nợ thì trả tiền đó là đạo lý hiển nhiên, các ngươi là đại diện cho chính quyền, hôm nay không cho chúng tôi lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi sẽ lên thành phố, lên tỉnh cáo khiếu kiện các người, khu đang phát triển cái gì mà phát triển, trong khi đất đai nơi này thật tốt, đưa cho cho các người thì bỏ hoang từ năm này qua nằm khác, các người làm thành một đống hỗn độn..
Trong đám người bắt đầu có người kích động.
Bởi vì kết cấu quản ủy hội bằng thép, cho nên hiệu quả cách âm không tốt, Đinh Nhị Cẩu ở trong phòng làm việc nghe động tĩnh phía dưới rõ ràng, hắn biết rõ, nếu hắn không ra mặt, thì những người này sẽ làm náo loạn, nói không chừng sẽ đánh luôn Triệu Hòa Dương, đến lúc đó thì phiền toái, mình cũng mất đi uy tín, toàn bộ chính quyền ở đây là một con rùa đen rúc đầu a.
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu bước ra ban công, đi dọc trên hành lang, sau đó chậm rãi thong thả bước xuống cầu thang, vốn đang rất ồn ào trong sân, chẳng những là những nông dân gây chuyện, còn có người của khu khai phát, đều đang nhìn xem Đinh Nhị Cẩu sẽ ứng phó như thế nào một màn trước mắt này .
-Giỏi lắm… tất cả lớn nhỏ gì cũng đã kéo tới, dù thế nào muốn phá hủy nơi này a, cũng được….cái nhà nát này tôi cũng đang muốn phá hủy cho rồi, như vậy đi , nếu mọi người đã tới, giúp tôi đem cái quản ủy hội này hủy đi, có thể mang bán sắt vụn cũng đổi được vài đồng tiền ..
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt thì cười, nhưng trong lòng thì không cười, nói ...
Chẳng những là những thôn dân, ngay cả Triệu Hòa Dương cũng sợ ngây người, đây là nói nhảm gì vậy? Đây là lời nói của lãnh đạo sao? Đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không quan tâm, hắn nói làm cho người ta thấy hắn có một tư thế chẳng khác nào dân xã hội đen, hắn cũng không có xuống đến chân thang lầu, mà ngồi xuống ở trên bậc cầu thang, cứ nhìn như vậy người trong viện .
-Ha ha, nói nhảm cái gì vậy, thiếu nợ chúng tôi tiền còn nói ngang hả?
Đúng lúc này trong đám người đi tới một người tuổi còn trẻ, lấy tay áo đẩy Triệu Hòa Dương ra, chạy đến trước mặt của Đinh Nhị Cẩu
-Sao…anh muốn động tay? Trương Minh Thụy , báo động cảnh sát đi..
. Đinh Nhị Cẩu quay đầu hướng đến vẻ mặt đờ đẫn của Trương Minh Thụy hô .
-Anh nói thêm câu nữa thử xem, có phải các người làm quan thì ngon à, thiếu nợ tiền của chúng tôi còn ngang, chúng tôi thấy các người ai cũng đều là cẩu quan.
Người trẻ tuổi này xắn lên tay áo, trên tay còn có xăm một cái đầu rồng, rất giống là xã hội đen vậy, tuy gã chưa có động thủ, nhưng ngón tay thì đã chỉ vào trên lỗ mũi Đinh Nhị Cẩu....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.