Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1272 : HƯƠNG VỊ..
Trước khi đến nhà của Cố Thanh Sơn, Đinh Nhị Cẩu đi đến siêu thị mua khá nhiều đồ vật, bởi vì trong khoảng thời gian này Đinh Nhị Cẩu hầu như không có đến thăm nhà Cố Thanh Sơn.
-Úi trời… đứa nhỏ này làm gì mà mua nhiều đồ như vậy a?
Dương Hiểu mở cửa cho Đinh Nhị Cẩu, thấy trên hai cánh tay Đinh Nhị Cẩu mang theo túi lớn túi nhỏ, thuận tay nhận lấy túi đồ trong tay hắn .
-Mẹ nuôi, thời gian vừa rồi con đi lên tỉnh huấn luyện, lúc trở về lại vội vàng xử lý các chuyện bàn giao, cho nên không có ghé thăm mẹ nuôi được, cũng may mẹ nuôi so với trước kia thấy còn trẻ hơn nữa đấy.
Đinh Nhị Cẩu tâng bốc nói .
-Ha ha, Trường Sinh …con mới đi lên tỉnh thành trở về thì miệng trở nên ngọt ngào như vậy rồi, ngồi đi … mẹ nuôi rót cho con chén trà, trong nhà giờ không có ai, cha nuôi của con không biết bận rộn việc gì, có đôi khi tan việc còn phải tăng ca, hôm nay cha nuôi con nói có việc ngày mai mới trở về, Cổ Hiểu Manh thì đang một lòng dốc sức cho công việc, hôm nay lại đi giao tiếp với bạn bè trong ngày cũng không quay về nhà, trong nhà ngay cả một người nói chuyện cũng không có, hình như là mẹ trở thành người dư thừa rồi.
Dương Hiểu ở nhà có một mình, ngoại trừ mua thức ăn xem xem tivi, luôn chỉ có một mình ở trong nhà, cho nên vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đến, thì cao hứng phi thường .
-Mẹ nuôi, hay là thỉnh thoảng mẹ nuôi đi ra ngoài một chút, đi khiêu vũ, hoặc đi đến hoạt động nơi cộng đồng giải trí, không phải là tốt hơn sao?
-Ai ….mẹ không muốn đi, mẹ quen thích thanh tịnh rồi...
-Ha ha .. đúng rồi cách nơi này không phải là xa, nếu có thời gian mẹ nuôi đi chăm sóc sắc đẹp đi, con nghe nói nơi đó kỹ thuật cũng tốt lắm.
Đinh Nhị Cẩu nói khi Dương Hiểu ngồi xuống bên cạnh mình.
-Hừ… tên tiểu tử thúi này, mới vừa rồi còn nói mẹ nuôi trẻ đây này, bây giờ lại bảo mẹ đi làm đẹp, điều này nói rõ là mẹ nuôi già rồi mà.
Dương Hiểu giận trách, vì thường ở nhà một mình nên nàng mặc cái váy ngủ trắng ngà mỏng có cổ áo mở khá lớn, gần phân nửa nửa bầu vú tuyết trắng đẫy đà lộ ra ngoài, do ở trong nhà thì hai mẹ con Dương Hiểu hầu như không bao giờ mặt áo ngực nên nhìn thấy thật gợi cảm, trong ngực hai bầu vú phình chống lên làm cổ áo mở ra, cái rãnh giữa hai vú như ẩn như hiện, nhìn mỹ nhũ mẹ nuôi Dương Hiểu cao tròn no đủ, hai quầng núʍ ѵú từ bên trong làn váy áo vây quanh đầu núʍ ѵú như hạt đậu đỏ vậy, làm cho người ta có chút chói mắt, nhìn thấy loại tình huống này, lòng của Đinh Nhị Cẩu không khỏi áy náy nhảy dựng.
-Con nào có ý đó mẹ nuôi….mẹ nuôi xem bàn tay của mẹ nuôi này, vừa trắng lại vừa trơn mềm, cần phải đi duy trì giữ được như thế này, chứ không mai một không còn được vậy thi cha nuôi chê đấy ..
Thấy bàn tay của Dương Hiểu lơ đễnh để trên bắp đùi của nàng, Đinh Nhị Cẩu thừa cơ nắm lấy tay, nhìn như vô tình trên tay của nàng xoa xoa một chút, lần này sẽ để cho Dương Hiểu như là bị bò cạp ngủ đông một chút tự đắc, Dương Hiểu muốn rút tay trở về, nhưng sợ đã thương tự tôn của Đinh Nhị Cẩu, mình là mẹ nuôi của hắn, hắn chỉ sờ tay mẹ nuôi tay thì đã sao, cho nên cho dù trong nội tâm cảm thấy là lạ, nhưng nàng không có rút tay về , mặc kệ để cho Đinh Nhị Cẩu tại bàn tay của nàng sờ soạng .. .
-Cha nuôi của con dám có ý kiến? Hắn dám?
Dương Hiểu đối với sắc đẹp của mình vẫn rất tự tin, nhưng ngoài miệng nói cứng như vậy, nhưng trong lòng vẫn là rất tán thành đề nghị của Đinh Nhị Cẩu, xem ra mình thật đúng là phải đi làm sapa gìn giữ nhan sắc, trước kia là bởi vì không muốn tiêu tốn tiền vào nhưng chuyện như vậy, nhưng bây giờ con gái cũng đã kiếm được tiền, mà đi làm sapa lại là tiền của Đinh Nhị Cẩu đứa con trai nuôi này đưa, ngốc sao mà không dùng .
-Mẹ nuôi… con đây cũng không phải là châm ngòi cảm tình giữa mẹ nuôi và cha nuôi, con chỉ là muốn nói, chuyện vợ chồng trong thời gian dài khó tránh khỏi có lúc xuống sức, cho nên đôi lúc gặp chuyện không vừa ý, chuyện khác con không nói, chính là chuyện của mẹ nuôi cùng cha nuôi ..hai người.. hai người chuyện kia ..um… bao lâu mới có một lần, đúng không? Chuyện kia . . .
Đinh Nhị Cẩu cười đùa tí tửng chưa nói hết câu, nhưng Dương Hiểu nghe qua thì hiểu trong lời nói của Đinh Nhị Cẩu.
Lúc này mu bàn tay của hắn vẫn còn sờ sờ lấy bàn tay nàng, mu bàn tay của hắn thỉnh thoảng va chạm trên bắp đùi gây nên một cảm giác nhột nhột, đúng vậy, cái chuyện kia đợt này đã dài ngày lắm rồi Cổ Thanh Sơn không có đụng chạm vào thân thể của nàng…
- Tiểu tử hư hỏng này, càng ngày càng làm quá rồi, lời này mà cũng nói ra miệng được, để mẹ nuôi mách với cha nuôi, xem hắn có đánh gãy chân của của con không thì biết.
Dương Hiểu thoáng cái thò tay vặn chặt lỗ tai Đinh Nhị Cẩu, khiến hắn gào la lên, kỳ thật Dương Hiểu không có nỡ lòng dùng sức ...
"Mẹ nuôi , ngàn vạn lần không nên a, nếu nói như vậy , ta liền sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi".
Đinh Nhị Cẩu hôm nay đến thăm Dương Hiểu cùng Cố Thanh Sơn, nhưng Cố Thanh Sơn không ở nhà, mà Dương Hiểu ở nhà một mình bộ dáng bực bội cô đơn, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cũng bi ai, mặc dù Dương Hiểu có địa vị xã hội, nhưng là chồng của mình luôn ở bên ngoài bề bộn công tác, làm cho cái nhà luôn vắng vẻ, nếu cứ tiếp tục như vậy, là dễ dàng xảy ra vấn đề đấy.
Có một bảng thống kê, những năm gần đây quan viên vào độ tuổi trung niên tỷ lệ ly dị tăng lên, nguyên nhân cuối cùng, nguyên nhân không phải là bởi vì giữa vơ chồng gặp gỡ nhau quá ít hay sao?
Lúc này không đợi Dương Hiểu buông lỗ tai Đinh Nhị Cẩu ra, hắn cũng đã cúi đầu, ôm lấy hông của Dương Hiểu, cứ như vậy, hai nguời ở trên ghế sa lon thoáng cái như đông cứng lại , Dương Hiểu cũng không biết vì sao mình cuối cùng trở thành cái dạng như thế này, thoáng cái như ngơ ngẫn, ngoại trừ chồng của mình, chư có người nam nhân nào ôm qua nàng như vậy .
-Mẹ nuôi .. biết con hiện tại đang suy nghĩ gì không?
Đinh Nhị Cẩu thở dài hỏi.
-Cái gì? Trường Sinh, buông mẹ nuôi ra trước đi, mẹ nuôi thấy không thoải mái.
Dương Hiểu đỏ mặt đã không thể còn đỏ hơn nữa .
Đinh Nhị Cẩu cũng không có dây dưa, thuận thế liền buông lỏng Dương Hiểu ra , nói:
-Mẹ nuôi .. vừa rồi lúc ôm mẹ nuôi, làm con nhớ đến mẹ của con, trước kia mỗi khi tan học về nhà cũng là ôm mẹ như vậy đấy, nhưng cuộc sống bây giờ thì không có nữa.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa cúi đầu buồn bả .
Lúc này làm cho Dương Hiểu ngượng ngùng, là mình suy nghĩ quá nhiều, đứa nhỏ này chỉ là nhớ mẹ, cho nên mới ôm lấy mình, mà mình lại nghĩ đến cái gì đâu, cảm thấy xấu hổ Dương Hiểu có chút tự trách mình .
-Trường Sinh .. mẹ nuôi chính là mẹ của con, đừng buồn nữa, chuyện quá khứ đã qua rồi.
Dương Hiểu đưa cho Đinh Nhị Cẩu một cái khăn giấy, khẽ vươn tay, đem đầu Đinh Nhị Cẩu ôm vào ở trong ngực, nàng không biết mình đang làm cái gì, nhưng đây chỉ là một động tác theo thói quen, trong nhà cũng thường xuyên cũng ôm Cổ Hiểu Manh như vậy đấy.
Dương Hiểu tựa hồ không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Đinh Nhị Cẩu thì thoáng cái ngây người, hắn không nghĩ tới Dương Hiểu lại có thể biết đột nhiên ôm lấy hắn, làm cho linh hồn của hắn tựa hồ lập tức muốn nổ tung lên, đầu óc ong ong tác hưởng, triệt để mất đi năng lực suy nghĩ.
Đinh Nhị Cẩu trong đầu nhanh chóng làm ra phản ứng, hô hấp cũng như bị bế tắc không cách nào thông thuận, hơi chút hoàn hồn thì đã nhìn thấy Dương Hiểu gần trong gang tấc, đó là một loại yêu thương ôn nhu tràn ngập mẫu, lổ mũi của hắn lập tức nóng lên, từ thân thể mềm mại của Dương Hiểu một mùi thơm thoang thoảng xông ra, càng chết là đầu hắn thuận thế nằm ở trên ngực Dương Hiểu, cọ tại trên mặt cảm giác mềm mại co dãn của bầu vú thịt, hai bầu vú no đủ của Dương Hiểu tựa như hai cái bánh bao trắng, Đinh Nhị Cẩu lập tức toàn thân cứng ngắc, ngay cả động cũng không dám động.
Dương Hiểu mặc cái váy ngủ đơn bạc ở nhà khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy có điểm khó thở, bởi vì hắn ngửi được một loại khí tức khiến cho hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chính mình sợ rằng sẽ phạm sai lầm, nhưng cái cơ hội như thế này thật sự là khó mà có được, bởi vì nhàn nhạt hắn còn có thể cảm nhận được được từ thân thể của Dương Hiểu hương vị của con gái nàng, có lẽ là bởi vì nàng là mẹ của Cổ Hiểu .
Cổ Hiểu Manh .. đúng vậy, đây là mẹ của Cổ Hiểu Manh, nghĩ tới đây, nghĩ đến mình và Cổ Hiểu Manh vẫn còn không ngừng gút mắc về chuyện tình cảm, Đinh Nhị Cẩu thoáng cái ngồi thẳng người dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.