Chương trước
Chương sau
-A… Trường Sinh, cũng không thể nói như vậy được, công tác công an của chúng ta quan hệ đến sự bình yên của toàn thành phố, lúc nào cũng căng thẳng nên dễ gây ra xung đột, chuyện gì cũng để trong lòng thì rất khó giải quyết đấy.
-Vâng..đúng vậy, nhưng tôi thấy tình hình trị an của thành phố Hồ Châu tệ như thế này, không phải mới xảy ra mà có từ lâu rồi, tôi cũng không muốn nói đây là trách nhiệm của ai, các vị lãnh đạo công an nếu có thời gian thì xuống phía dưới điều tra thử xem, nhìn xem dân chúng họ nói và suy nghĩ như thế nào, nếu cứ cả ngày an vị tại trong văn phòng tòa nhà cao ốc thì không nắm được tình huống thật sự đâu, bên UBND thành phố đối với chuyện này cũng đang hi vọng bên cục công an chúng ta có thể nhanh chóng cải biến cục diện, nhưng có thay đổi cục diện hay không còn phải do lãnh đạo chịu chuyển biến tư duy của mình thò mơi được, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không thấy được dấu hiệu tích cực nào cả, được rồi .. tôi cũng không nói nhiều nữa, chuyện này vốn cũng không phải là chuyện của tôi phải bận tâm quản đến những việc này, đến lúc đụng chuyện thì sẽ có người gánh lấy trách nhiệm, là ai thì chắc chắn không phải là tôi, đương nhiên ông là chính ủy, thì hãy cẩn thận một chút, bất kể như thế nào, ông là người làm công tác tư tưởng chính trị ..
-Ha ha , tôi mới phát hiện một vấn đề, vừa mới nói một câu, thì cậu đã nói nhiều như vậy, vậy sau này tôi sẽ đề nghị cậu thay thế tôi làm chính ủy thì sẽ tốt lắm đấy..
Hầu Khắc Cần da mặt dầy không phải là bình thường, làm công tác chính trị thì cán bộ phải có tố chất như vậy, nếu nghe không lọt tai các loại ý kiến bất mãn, như vậy thì công tác tư tưởng này làm sao mà hoàn thành?
-Chính ủy , ông quá khen, lúc họp thì ông cũng đã nghe được, Lý cục trưởng bảo tôi cút ra ngoài, thì tôi nghe theo liền cút ra ngoài, ôi đã xin phép nghỉ về nhà thăm người thân, thành ủy cũng đồng ý đấy, đến bây giờ thành ủy đcũng chưa có hối thúc tôi quay trở về, thì ông gấp gáp làm cái gì, Lý cục trưởng tính tình quá nóng nảy, hiện tại đang bực bội tôi, lúc này mà tôi quay trở về, ông ta vẫn lại bảo tôi cút ra ngoài thì mắc công lắm, mẹ kiếp chuyện công tác ở cục công an cũng không phải là chuyện riêng của mình tôi, vậy tôi quản nhiều như vậy để làm gì?
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa nói điện thoại trong giọng nói tràn đầy bất mãn, làm cho Hầu Khắc Cần có cảm giác mình đang đụng phải một củ khoai nóng bỏng làm phỏng tay.
Hầu Khắc Cần vừa nói, vừa nhìn Lý Pháp Thụy , thời gian dần trôi qua, Lý cục trưởng cũng chú ý lắng nghe Đinh Nhị Cẩu đang nói bừa bãi, nhưng lại không dám lên tiếng..
-Trường Sinh .. trong công tác phát sinh chút xung đột tranh cãi là chuyện bình thường, đừng chú ý quá làm ảnh hưởng đến công tác, chúng ta cũng là vì nhân dân thành phố Hồ Châu mà làm việc, không thể bởi vì tranh cãi với đồng chí của mình khi không hài lòng thì bãi công, là một đảng viên nên có giác ngộ ah.
Hầu Khắc Cần tìm được sơ hở trong lời nói của Đinh Nhị Cẩu, liền tiến hành một vòng mới khuyên giải .
-Chính ủy , không phải là tôi không muốn trở về, nhưng thật sự là trở về cũng không có việc gì làm, những bộ phận tôi quản lý khi tới cuối năm thì rất nhàn hạ, ông gọi tôi trở về để làm gì..
Hầu Khắc Cần còn muốn nói tiếp, thì bị Lý Pháp Thụy túm lấy cánh tay ra hiệu im lặng, ông nhìn lại, thì thấy Lý Pháp Thụy dùng bút ghi chữ trên giấy: giao cho hắn quan lý Trị an, phòng cháy, trinh thám, câu lưu, tạm giam … Hầu Khắc Cần nhìn nhìn Lý Pháp Thụy , Lý Pháp Thụy gật gật đầu .
-Được rồi .. đừng vó giận dỗi nữa, cậu cũng biết , từ khi Đàm Quốc Khánh không rõ tung tích, Lý cục trưởng bị áp lực rất lớn, nhất là lúc này đang đến đến cuối năm, công tác càng thêm nặng nề , cho nên có một số việc hữu tâm vô lực , vì thế sáng hôm nay Lý cục trưởng gọi điện thoại nói, muốn đem mấy bộ phận trọng yếu này cho cậu, để cho cậu có thêm một chút trọng trách, như là gaio cho cậu quản lý về trật tự trị an , phòng cháy, trinh thám .. tôi sẽ bàn chi tiết khi gặp cậu lúc trở về, công tác những bộ phận này trước mắt rất đang cấp bách.
-Chính ủy .. thật sự là tôi muốn nghỉ ngơi thật khỏe một chút , cho nên . . .
-Trường Sinh, tôi thấy được Lý cục trưởng đã tạm nhường bước, cũng phải để cho tôi vài phần mặt mũi chứ, được không?
-Ai , chính ủy, nếu chính ủy đã nói đến mức này, nếu tôi còn sĩ diện mà không cần, thì tôi không phải , được rồi, tôi sẽ mau trở về, ngày mai , chậm nhất là sang mốt nhé..
- Được, tôi đang chờ câu này, về sớm một chút ah.
Hầu Khắc Cần cười nói rồi cúp điện thoại.
-Lão Lý, không nên suy nghĩ quá nhiều nữa, chúng ta cũng già rồi, tuổi trẻ bây giờ hành động không theo lẽ thường, chúng ta không có biện pháp vãn hồi đâu..
-Vãn hồi , vãn hồi gì đây .. vô luận thằng nhóc này cỡ nào hỗn đãn, nhưng lâu nay hắn biết cách đối nhân xử thế, hắn cũng không phải là một thằng bất cần đời, chứ chẳng lẽ Thạch bí thư coi trọng một tên côn đồ như vậy sao? Điều này chứng minh ít nhiều gì thì hắn cũng có phần năng lực …
-Ý của lão là…..?
-Trị an của Hồ Châu là căn bệnh trầm kha, thật sự là một người có thể thay đổi được sao? Thói quen khó sửa, nếu hắn muốn đụng phải trái núi này, tôi không thể làm gì khác hơn là tác thành cho hắn được toại nguyện..hừ….!!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.