Chương trước
Chương sau
Mặc dù mình đã nắm dao được đằng cán với Tưởng Văn Sơn, nhưng ai mà biết được lão có thể thẹn quá hoá giận làm bậy, cho nên sau khi rời khỏi nhà hàng khách sạn Giang Đô, Đinh Nhị Cẩu trực tiếp lái xe cùng với Trịnh Hiểu Ngãi chạy lên đường cao tốc quay về ngay, không có ngừng nghỉ một giây phút nào tại tỉnh Giang Đô.
-Việc này đã kết thúc chưa vậy?
Ngồi ở kế bên tài xế trong lòng Trịnh Hiểu Ngãi vẫn còn sợ hãi, chuyện xảy ra vạch mặt rỏ ràng đến nước này, đã không còn con đường nào khác nữa, về sau hoặc là mọi sự đại cát, nước giếng không phạm nước sông , hoặc cá chết thì lưới cũng rách, theo suy đoán của Đinh Nhị Cẩu, thì chuyện Tưởng Văn Sơn thêm một lần nữa tìm đến Trịnh Hiểu Ngãi gây phiền toái khả năng không lớn.
-Chị cho rằng lão còn có thể tìm đến làm phiền chị sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Chuyện này khó mà nói trước được, ngoài sáng có thể lão không tìm đến gây phiên phức, nhưng trong tối âm thầm lén lút hạ độc thủ cũng chưa biết chừng, con người lão này rất âm hiểm, với lại Đàm Quốc Khánh vẫn còn ở thành phố Hồ Châu làm tay chân thám thính cho lão, Hồ Châu nếu muốn bình ổn, đoán chừng cũng phải cần một thời gian dài..
-Vậy thì cũng hết cách rồi, bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ một lần là làm sạch sẽ, xoa sạch được, nếu đi một bước mà tính trước được ba bước thì chỉ có thiên tài, còn chúng ta chỉ là con người bình thường, nên đành đi một bước xem một bước mà thôi...
-Tiểu Đinh, bất luận nói như thế nào, chị cũng rất cám ơn em, đã kéo chị từ trong hố lửa cứu ra, cả đời này chị sẽ không quên, em có biết Tưởng Văn Sơn lần này bảo chị đến tỉnh là muốn làm gì không?
Trịnh Hiểu Ngãi nói hơi kích động.
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa liếc nhìn cô đang ngồi bên cạnh, nhưng hắn không nói gì, đợi cô nói ra.
-Lão ta là muốn đem chị dâng cho những người khác, bởi vì trong tay lão có những tấm hình kia , lão cứ như vậy từng bước từng bước uy hϊếp , bắt chị đi lấy long những người đối với lão có hữu dụng, em nghĩ xem chị còn sống được sao?
Trịnh Hiểu Ngãi công phẫn nói.
-Được rồi…chuyện đã qua đừng có suy nghĩ nhiều nữa, chuyện này dừng lại ở đây, nếu lão còn dám quấy nhiễu chị, nhớ kỹ, không bao giờ có ý đồ tự chính mình đi giải quyết vấn đề, chị không phải là đối thủ của lão ta, hãy nói cho em biết, đối phó với một hàm răng lang sói, em có thừa biện pháp, lão ta tốt nhất đừng nên đụng chạm đến chị, nói cách khác, nếu chọc giận đến, em sẽ làm cho lão và con trai của lão cùng nhau vào nhà giam ăn cơm tù đi. Chị giờ không cần phải để ý đến, tóm lại em có biện pháp của em, thì mới có thể bảo vệ được chị, nhưng chị cũng phải trả công cho em một chút chứ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Trịnh Hiểu Ngãi hỏi.
-Trả công? Có ý gì
Trịnh Hiểu Ngãi nghi hoặc hỏi.
Đinh Nhị Cẩu không nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn cúi về phía chính giữa hai chân của mình nhìn thoáng qua, lại nhìn Trịnh Hiểu Ngãi nháy mắt ra hiệu.
Trịnh Hiểu Ngãi đã hiểu Đinh Nhị Cẩu là có ý gì, nhưng xe đang chạy trên đường cao tốc, nếu làm chuyện như vậy thì có nhiều nguy hiểm, ngay lúc cô đang còn do dự, Đinh Nhị Cẩu đưa tay phải ra nắm bắt lấy sau cổ của cô, ấn đầu cô xuống phía dưới háng mình..
Dù cách cái quần cô cũng ngửi được cái mùi đặc hữu của ƈôи ŧɦịŧ, vừa dùng tay mình nhẹ nhàng sờ lên, thì thấy cây ƈôи ŧɦịŧ ở trong quần hắn đã sưng to cứng ngắt rồi, Trịnh Hiểu Ngãi liền kéo dây khóa quần xuống, cây thịt thoát ly cái quần trói buộc, liền dựng đứng như cây cột rồi.
Đinh Nhị Cẩu có thể cảm giác được từng làn hơi thở của Trịnh Hiểu Ngãi đang mơn man trên cây ƈôи ŧɦịŧ mình, khiến cho từng đầu dây thần kinh đều căng phồng lên đến mức độ lớn nhất, nên cây ƈôи ŧɦịŧ càng thêm cường tráng hùng vĩ, không ai bì nổi.
Xe hơi chạy trên đường cao tốc, ngoại trừ tiếng máy xe, bây giờ bên trong xe hơi lại xuất hiện thêm một loại tiếng động khác, đó là tiếng hít thở nặng nề của Trịnh Hiểu Ngãi, còn kèm theo tiếng rên nhè nhẹ, không biết khi nào, một tay của cô lặng yên lui về luồn vào bên trong cái váy của mình, đến nơi thảm cỏ đen và cái u cốc với nguồn nước dồi dào ẩm ướt, một đôi mép ngoài âm hộ no mập đã hơi mở rộng ra, bộ phận sinh dục đã sung huyết ửng đỏ…
Trịnh Hiểu Ngãi làm từng bước đem đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu toàn bộ hôn môi quá một lần, sau đó mới dùng cái lưỡi lộ ra đầu lưỡi liếʍ ɭáρ lấy nơi lổ tiểu, một tay cầm lấy thân cây ƈôи ŧɦịŧ hùng tráng sụt lên sụt xuống, tiếp theo cô mới hé miệng, dùng hai hàng hàm răng nhẹ ngậm lấy một phần ngắn đầu khấc mút vào.
Chậm rãi cái miệng nhỏ nhắn kia từ từ nuốt vào hết nơi đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ, cái mông Đinh Nhị Cẩu hơi hẩy lên, hơi thở của hắn đã loạn, không thể đợi cho Trịnh Hiểu Ngãi đem hết toàn bộ cây ƈôи ŧɦịŧ ngậm vào miệng, liền vội vàng nắm lấy sáu cái gáy của mỹ phụ cái gáy, nhấn hêt một phần ƈôи ŧɦịŧ vào bên trong miệng Trịnh Hiểu Ngãi.
Hơn một nữa cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu đã tiến vào miệng Trịnh Hiểu Ngãi miệng, cái đầu khấc áp bách tại nơi cổ họng cô, mà tay của Đinh Nhị Cẩu vẫn còn không ngừng dùng sức đem đầu cô dí xuống, tựa như muốn đem cây ƈôи ŧɦịŧ đâm thủng miệng của cô vậy.
…………………………………………………………………………………………….
Một lúc sau thì cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu được cái miệng mềm mại ấm áp của Trịnh Hiểu Ngãi cắn nuốt đã sắp đạt tới cao phong, hắn lập tức hít sâu một hơi, cố nén tinh quan không bắn ra, đầu Trịnh Hiểu Ngãi tại giữa háng Đinh Nhị Cẩu đong đưa phun ra nuốt vào không ngừng khuấy động, cái mông to của cô cũng tùy theo động tác vặn vẹo.
"Chậc…chậc…! “
Tiếng bú ʍúŧ ƈôи ŧɦịŧ của Trịnh Hiểu Ngãi vang vang, cũng không biết qua bao lâu, Trịnh Hiểu Ngãi cảm thấy ngăn ở nơi cổ họng mình, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ của hắn bỗng nhiên bành trướng rung động, còn Đinh Nhị Cẩu cái mông cũng run run bắt đầu hẩy lên liên tục, Trịnh Hiểu Ngãi hiểu được điềm báo gã đàn ông trẻ này sắp xuất tinh hỏng mất, trong nháy mắt đó, cô tận lực há to miệng mình …
Chỉ nghe Đinh Nhị Cẩu phát ra tiếng “ hừ hừ..’, sảng khoái khiến cho hắn thiếu chút nữa dựng người lên, cũng may là còn dựa lưng vào ghế xe, tay của hắn thật chặc giữ lại phía sau gáy của Trịnh Hiểu Ngãi, làm cho cô muốn bị sặc cũng không thể giãy dụa vì trong cổ họng đầu khấc lại mãnh liệt lay động.
Cùng lúc đó Đinh Nhị Cẩu nhấn mạnh cần ga, từng làn tϊиɦ ɖϊƈh͙ như nước suối từ trong ƈôи ŧɦịŧ hắn bộc phát phun ra, nhưng lập tức tinh khí lại đầu nhập vào trong thân thể người khác, không có dư thừa chảy ra ngoài bỏ đi..
Xe hơi như mũi tên bắn lao nhanh trên đường, đến khi tất cả bình tĩnh, thì tốc độ xe cũng từ từ chậm lại….
-Cảm giác như thế nào?"
Nhìn thấy Trịnh Hiểu Ngãi dùng khăn giấy lau mấy giọt tinh trắng trào ra khóe miệng, Đinh Nhị Cẩu trêu hỏi .
-Hừ… thiếu chút nữa làm sặc chết chị …có phải là lâu nay không có gặp phụ nữ nên nó tồn đọng xuất ra nhiều quá ?
Trịnh Hiểu Ngãi trái lại còn hỏi ngược Đinh Nhị Cẩu.
-Ừm.. nhiều cái gì mà nhiều, lúc nào của em cũng ra như vậy, khi nào chị muốn ăn nữa, cứ nói cho em biết, bảo đảm là bao chị no.
-Nói tầm bậy..ai mà thích ăn….
Trịnh Hiểu Ngãi bỉu môi nói
- Chậm rãi chị sẽ thích đấy, nó làm đẹp làn da, nhiều nguyên tố vi lượng, rất khó có được, chị phải biết quý trọng a.
-Thôi đi...chị không có thèm, vừa rồi xe tang tốc quá nguy hiểm, chuyện như vậy về sau không nên làm, nhỡ xảy ra tai nạn xe cộ thì tiêu tùng.
Trịnh Hiểu Ngãi thấy được chiếc xe hơi lúc Đinh Nhị Cẩu xuất tinh làm cho mất tốc độ, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.