Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 791: BẢN TÍNH HÁO SẮC TRỜI SINH
Lời nói hùng hồn cùng với mệnh lệnh dứt khoát cùng và bố trí xong nhiệm vụ từng người, Tương Văn Sơn và Dương Hoa An cùng đi thị sát trên bờ đê hồ Mã Lạc, phát hiện tình huống thực tế so với mình phỏng chừng thì nghiêm trọng hơn nhiều.
- Hoa An… ông xem con đê còn có thể chống đỡ trong thời gian bao lâu?
Tương Văn Sơn bước lên, dưới chân đã ngâm ở trong nước lũ hỏi, tuy rằng đang hỏi Dương Hoa An, nhưng cũng giống như là tự hỏi mình.
- Bí thư, vấn đề này rất khó nói, vỡ hay không vỡ đê, cũng còn tùy vào thời tiết, nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
- Ừ.., thông báo dân chúng vùng trũng nội thành di dời lên khu vực cao đi, ngập chìm thì không thành vấn đề, chúng ta sẽ xây dựng dọn dẹp lai sau, nhưng không thể để chết người, nếu có thì rất rắc rối.
- Bí thư, dân chúng trong khu vực thì không có vấn đề gì, đã thông báo đến từng khu phố, nhưng chỉ sợ những người ăn xin vãng lai, đa số là người lớn tuổi, chỉ sợ phân tán không nghe được thông báo.
- Vậy chuyện này thông báo lại lần nữa, cho cán bộ địa phương đứng các ngã tư đường giám sát chặt chẽ, chú ý nơi địa giới quản hạt của từng người, vì đây cũng là mạng người.
- Vâng, tôi lập tức ra thông báo.
Dương Hoa An xoay người muốn đi thông báo, thì Tương Văn Sơn lại gọi giật ngược ông lại.
- Hoa An.. những ngày qua ông rất cực khổ, sự thật chứng minh, ông rất xứng đáng là phó chủ tịch, tôi sẽ vì ông mà báo cáo lên để lãnh đạo biết.
Nói xong, Tương Văn Sơn khoát tay, để cho Dương Hoa An nhanh ra thông báo.
Nhìn bầu trời âm u, Tương Văn Sơn móc ra di động, Giang Bình Qúy hiểu ý tự động đi ra ngoài, tựa như là xem tình hình mực nước lũ, nhưng thật ra là đang tránh ra khoảng cách, trong khi Tương Văn Sơn gọi điện thoại, hắn rất rõ ràng tính nết lãnh đạo mình, vì thông thường chỉ cần thư ký gọi điện thoại là xong chuyện, tuyệt đối sẽ không tự mình làm, như vậy cú điện thoại này, nhất định là gọi điện thoại riêng tư, cho nên Giang Bình Qúy lẫn mất rất xa.
Trịnh Hiểu Ngãi nhận được điện thoại của Tương Văn Sơn thì vô cùng kinh ngạc, đã thời gian rất lâu ông không có gọi điện thoại cho nàng, điều này làm cho Trịnh Hiểu Ngãi hơi vui mừng, nàng còn cầu nguyện để cho Tương Văn Sơn nhanh chút đem nàng quên đi, như vậy thì nàng mới được tự do, nhưng không ngờ vừa sáng sớm lại nhận được điện thoại của ông ta, tay nàng run run, chờ cho chuông điện thoại vang lên một hồi, mới bấm nút nhận nghe điện thoại.
- Alo?
Trịnh Hiểu Ngãi khép nép lên tiếng..
- Còn chưa có rời giường sao? Sao chuông reo lâu như vậy mới nghe điện thoại.
Tương Văn Sơn cau mày hỏi.
- Đã thức rồi đang dùng điểm tâm, vừa rồi điện thoại để quên trong phòng ngủ, có chuyện gì vậy?
- Cũng không có chuyện gì, đột nhiên nhớ tới em, thời gian cũng khá lâu không có liên lạc, em vẫn khỏe đó chứ?
Giọng của Tương Văn Sơn đột nhiên trầm xuống.
- Vẫn tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Hiểu Ngãi cũng nghe được giọng nói của Tương Văn Sơn có chút u ám, tuy rằng bây giờ nàng không còn thích có quá nhiều qua lại cùng với ông nữa, nhưng đây không phải là nàng muốn là được...
- Sắp xếp đồ đạc tìm khu vực nào cao ráo một chút ở tạm thời gian đi, hoặc là đi đến Vệ Hoàng sơn trang, để anh gọi cho ông chủ sơn trang, em đến đó trú ngụ một thời gian ngắn đi.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trịnh Hiểu Ngãi thất kinh hỏi.
- Cũng không có việc gì, anh bây giờ đang trên đê lớn hồ Mã Lạc, rất có thể bờ đê không giữ được cơn sóng lũ, nội thành TP Hồ Châu rất có thể sẽ bị ngập chìm trong nước, về phần ngập tới trình độ nào, hiện tại cũng đánh giá được, bây giờ không cần hỏi nhiều, mau đi nhanh đi..
Tương Văn Sơn nói xong liền cúp điện thoại, hắn lại đem điện thoại gọi cho con trai Tương Hải Dương, nói cũng giống vậy.
Trịnh Hiểu Ngãi nghe trong điện thoại phát ra tiếng tút tút, ngẩn người ra, rồi nhanh bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, giờ này Đinh Nhị Cẩu đã đi làm, khi nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngãi cũng là ngạc nhiên, nhưng lúc nghe được nội dung thì giống như là sấm sét giữa trời quang rồi
Nội thành nhiều dân như vậy miệng, thì sơ tán như thế nào? Sớm biết rằng bờ đê sẽ không bảo đảm vì sao đến giờ này mới sơ tán, không được… chuyện này quá lớn, phải lập tức thông báo cho Thạch Ái Quốc, nhưng hắn chưa có kịp gọi điện thoại, thì trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót “ cộp…cộp…”
- Đinh thư ký, điện thoại của anh sao luôn bận vậy? Thư ký trưởng gọi anh gấp kìa.
Một phụ nữ dáng cao đến gặp Đinh Nhị Cẩu nói.
- Um.. tôi đang gọi điện thoại báo cáo, chuyện gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu đi theo sau lưng người phụ nữ hỏi.
- Tôi cũng không biết, thấy rất cấp bách.
Nàng nói lấy mà bước chân vẫn không có chậm lại, bản tính Đinh Nhị Cẩu háo sắc là trời sanh, chuyện khẩn cấp như vậy nhưng vẫn không có ngăn cản được hắn từ phía sau thưởng thức vóc dáng của người phụ nữ..
Đinh Nhị Cẩu suy đoán đây là một người đàn bà, bởi vì theo bất kỳ phương diện nào để so sánh, khí chất trên người nàng đều thành thục chứ không phải như là một người chưa có lập gia đình.
Nàng mặc một bộ váy áo màu lam, thân thể lả lướt nhìn rất là mạn diệu, cái mông bự tròn chính là một vưu vật mê người, làn gấu váy cách trên đầu gối tầm 20 phân, mé trên bao vây lấy cái mông đít nàng màu mỡ ngạo nghễ vễnh về phía sau, hiện ra hết đường cong hoàn mỹ nữ tính, cái loại thành thục đẫy đà này làm cho mỗi một người đàn ông nào nhìn thấy đều phải tim đập thình thịch.
Có thể nhìn thấy bên trong cái mông đít hằn lên đường viền cái qυầи ɭóŧ loáng thoáng lộ ra, lớp vải qυầи ɭóŧ ôm lấy cái bờ mông rất nhỏ, dường như thật sâu siết vào trong cái khe mông của nàng.
Bên dưới cái mông đẹp đầy đặn hiện ra cặp chân tuyết trắng thon dài không tỳ vết, bắp đùi tròn lẳn mê người, trên cặp đùi mang đôi tất cao màu da, nhìn qua quả thực muốn lấy mạng người!
Đường cong thân thể tuyệt đẹp, làn da tinh tế trắng noãn thấu hồng, tràn đầy thành thục quyến rũ mê người ý nhị, có thể nói được là nàng có cốt cách phong tư yểu điệu, làm người ta trầm mê đấy, dáng người vẫn duy trì hình vóc thon thả như cô gái vậy.
Người đàn bà này ở ban ngành nào sao mình chưa từng có gặp qua nàng?
- Chị là ở bộ phận nào, mà tôi chưa từng có gặp qua vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhịn không được tò mò, nên hỏi thăm.
- À… đinh thư ký, cứ gọi tôi Hòa Trần là được, tôi họ Trương, tôi làm ở bên cục văn hóa thông tin đấy, được điều đến khoa tổng hợp ủy ban thành phố để giúp một tay, mới đến có vài ngày, chưa từng có gặp mặt Đinh thư ký đã, cho nên anh không biết tôi.
- Thì ra là vậy, cái tên Trương Hòa Trần, là có ý an lành không vướng bụi trần phải không?"
Trương Hòa Trần không ngờ đến Đinh thư ký này còn biết ý nghĩa tên mình, nàng quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ là thoáng nhìn, mà làm cho Đinh Nhị Cẩu cả người rung động, đôi mắt này thật như là biết nói a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.