Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 578: NGANG NGƯỢC LỘ RA.
Hướng Cương cũng thấy mình làm có chút quá phận, cho nên lúc Đinh Nhị Cẩu đề nghị để cho Hạ Phi toàn quyền phụ trách về công việc trưng thu đất, phá bỏ và dời đi nơi khác, dù sao chuyện này phải có người làm, cho nên tại trong hội nghị cứ như vậy mà quyết định.
Hạ Phi vốn muốn phản bác, nhưng tất cả mọi người đã thống nhất như vậy, hắn cũng không nói gì được, vì vừa rồi cũng chính y mở đầu nên náo hoan, nếu trách nhiệm này mà y không gánh chịu, chỉ sợ những người này cũng sẽ không bỏ qua cho y, Hạ Phi ở tại TP Bạch Sơn cũng đã lăn lộn qua thời gian dài, thủ đoạn liên kết để mà dìm người thì hắn rất là biết rỏ .
Vị trí khu đất chọn xong, hết thảy thoạt nhìn đều sắp xếp tiến hành đâu vào đấy.
…………………………………………………………………………………………….
Tạ Phương Quỳnh vì phải thích ứng đường xá ở trong núi này, nên đem chiếc xe BMW ném về lại tỉnh thành, không biết từ nơi nào lại kiếm ra được một chiếc xe Hummer, giờ đang lái chiếc xe này xộc vào trước ủy ban thị trấn, lúc này Hạ Phimồ hôi nhễ nhại, bởi vì việc trưng thu đất cũng không thuận lợi, thời gian đã nửa tháng trôi qua, hiệp nghị ký kết trưng thu đất nông hộ không được đến một phần ba, lại có việc khó làm là trong này có nhiều phần mộ tổ tiên của dân nằm ngay tại phạm vi khu trưng thu đất, y dù đã nói chuyện nhiều lần, nhưng dù nói thế nào thì người dân có phần mộ cũng không đồng ý, bây giờ bây giờ mới biết, mình bị mấy tên cán bộ của thị trấn Lâm Sơn hùa nhau đánh lừa .
Tạ Phương Quỳnh vừa bước vào thì Hạ Phi hai mắt tỏa sáng, y đã sớm nghe nói Đinh Nhị Cẩu có một cố vấn chiêu thương, y cũng đã từng gặp qua, chưa có quen biết, nhưng biết rõ người đàn bà này hình như trước đây là vợ của chủ tịch Huyện nhiệm kỳ trước.
- Xin chào Tạ cố vấn, có chuyện gì không mà đến đây vậy?
Hạ Phi tiến lên trước chào hỏi.
-Cậu là ai vậy?
Tạ Phương Quỳnh nhìn thấy Hạ Phi, nàng thì không biết Hạ Phi, bởi vì mặc dù là Đinh Nhị Cẩu cố gắng thuyết phục kéo nàng vào làm cố vấn chiêu thương cho bằng được, nhưng nàng xem việc buôn bán như là mạng sống của mình, còn những quan viên khác của thị trấn này, nàng vẫn không để vào mắt, cho dù là nàng bây giờ không phải là phu nhân của chủ tịch huyện, gia tộc của nàng tại tỉnh Trung Nam thì cũng là phải tính đến đấy, bằng không thì Trọng Phong Dương chú của Trọng Hải cũng sẽ không việc gì lại phải tốn bao nhiêu công sức để kéo nàng về làm thân thích cho nhà họ Trọng.
- Tôi là là Hạ Phi, là phó chủ tịch trấn này, Tạ cố vấn đến đây không phải là bởi vì chuyện trưng thu đất mà tìm tôi sao?
- À…phó chủ tịch, thật xin lỗi, tôi không tìm cậu , mà là tìm chủ tịch Đinh, hắn có ở đây không?
Tạ Phương Quỳnh nhìn Hạ Phi, cảm thấy ở bên trong đôi mắt người này toát ra thần sắc không phải là người tốt, cho nên nói một câu, không chờ cho Hạ Phi đtrả lời, đã trực tiếp đi vào ủy ban.
Câu nói kế tiếp của Hạ Phi, Tạ Phương Quỳnh không có nghe được, bởi vì nàng đã đi vào bên trong rồi, Hạ Phi đứng ở dưới sân, đắm đuối nhìn theo hai mảnh mông thịt tròn trịa của Tạ Phương Quỳnh giãy dụa khêu gợi đang tiến vào phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu.
- Uí trời ..chị Phương Quỳnh, làm sao chị lại chạy đến cái miếu nhỏ này của em, ở thôn Lê Viên đùa nghịch không vui hơn sao?
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh tiến đến, vội vàng đứng lên vượt qua cái bàn hướng Tạ Phương Quỳnh đưa tay ra..
- Nhị Cẩu, hai chúng ta gặp mặt còn phải bắt tay sao?
Dứt lời , không để ý đến Đinh Nhị Cẩu xấu hổ, trực tiếp vượt qua trên ghế làm việc của hắn ngồi, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ, rút tay của mình về gãi gãi đầu, mặc dù không có những người khác, nhưng hắn vẫn rất lúng túng.
- Ừ, trách không được mỗi người ai cũng muốn làm quan, ngồi ở chỗ này cảm giác thật là tốt a, rót cho chị chén trà, chạy xe một hơi đến đấy có chút khát nước.
Tạ Phương Quỳnh nhẹ giơ lên ngón tay hoa sen, sai khiến nói.
- Ai.. lập tức có ngay, chị uống trà xanh hay là hồng trà?
- Trà xanh là được, đừng pha đậm quá .
- Vâng, chờ chút, có ngay.
- Ha ha ha ha . . .
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu bộ dáng tiểu nhị kia, Tạ Phương Quỳnh cười rất vui vẻ.
Vui đùa một chút, thì bắt đầu nói chuyện chính sự, Tạ Phương Quỳnh cũng không có rỗi rãnh lái xe đến vài chục km đến nơi đây để cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện phiếm.
- Chị nghe nói cái xưởng thuốc kia em cũng có tham gia cổ phần rồi hả?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
- Chị Phương Quỳnh, đây là ý gì, em là quan viên chính phủ, tự chính mình đâu có thể làm kinh doanh được? Chị nghĩ rằng em và chị giống nhau sao? Trông thấy tiền thì vui hơn thấy người, là một kẻ tham tiền à.
- Người và tiền có thể so sánh sao? Người thì có làm được cái gì, hay là tiền vẫn sẽ hữu dụng hơn, đàn ông bây giờ không có đáng tin bằng tiền, ít nhất tiền sẽ không cùng với chị ly hôn a.
Tạ Phương Quỳnh giọng nói rất hận, nhưng lời nói này thật là đúng khó trả lời , cho nên hắn giả bộ như là không nghe thấy.
- À…chuyện này bởi vì ông lão Vương Gia Sơn trước kia là hành nghề làm thây thuốc Trung y, y thuật cũng tạm được, ít nhất là không có chữa bệnh là chết người, vừa rồi đến tỉnh thành chữa bệnh, trên tỉnh có một chuyên gia đối với phương pháp trị liệu bệnh ung thư phổi cảm thấy rất hứng thú với bài thuốc bí truyền của ông lão, cho rằng nếu sản xuất ra loại thuốc như vậy, rất có thể sẽ cứu vãn được một số tánh mạng người, cho nên một lòng khuyến khích ông lão đem phương thuốc ra cống hiến, kỳ thật cái cống hiến này là có ý gì thì chị là thương nhân chắc cũng cũng biết, ông lão sau khi suy nghĩ, cho rằng còn không bằng chính mình sản xuất lấn, đến lúc đó chỉ kiếm tiền chút ít, coi như là tích đức làm việc thiện, nên ông lão đề nghị em tìm người đầu tư, vừa lúc có công ty từ HongKong Dương thị chế dược đến nên cùng hợp tác, tất cả sự tình chỉ là chuyện như vậy, chị i nói, trong chuyện này thì em có dính líu tới cái gì?
Đinh Nhị Cẩu một câu nói, đẩy câu chuyện văng xa không còn một mảnh nào liên quan đến chuyện tiền bạc của hắn trong đó.
Tạ Phương Quỳnh giống như đang nghe, nhưng lại vừa giống như không có quan tâm lắm, nàng bưng chén trà đứng lên, vượt qua bàn làm việc của Đinh Nhị Cẩu, đến bên ngoài khu tiếp khách, uống một ngụm, nhẹ nhàng đặt tách trà ở trên bàn, Đinh Nhị Cẩu cũng cùng ngồi xuống đối diện với nàng .
- Em đang đùa với chị đúng hay không? Nhị Cẩu, chị đối với em cũng không tệ, chẳng những lao lực kéo người đến đây đầu tư, đối với chị mà em còn còn che giấu à, em không cảm thấy ngại sao? Ai mài không biết em và Vương Gia Sơn quan hệ như thế nào? Vương Gia Sơn bây giờ có còn ai là thân thích? Nếu không phải là bởi vì em, chị đoán chừng ông lão chắc đã chết hồi nào rồi, em bây giờ so với cháu ruột của ông lão còn thân hơn, vậy mà còn chơi cái trò con nít này với chị, bộ thú vị lắm sao?
- Ai da.. chị Phương Quỳnh, sao chị không tin em vậy, chứ em đang làm cán bộ của chính phủ, thì đâu có thể nào dính vào chuyện kinh doanh được? Chị cũng biết chính phủ cấm cán bộ buôn bán kinh doanh mà, em dám làm ngược ại sao?
- Hừ.. dẹp cái trò hề này đi, những kẻ làm quan kinh doanh hơi bị nhiều đấy, chỉ là em không biết mà thôi, cũng đừng cho đề cao cán bộ với chị là không có làm gì, cán bộ… cán bộ không có cái gì mà không dám làm, thì mới gọi là cán bộ, chị chỉ nói một câu, hạng mục này chị cũng muốn tham gia có cổ phần, em nói với Dương Thành An một tiếng, nếu không để cho chị tham gia cổ phần, ta chị sẽ có cách cho hắn không làm được hạng mục này đâu.
Tạ Phương Quỳnh ngang ngược nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.