Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 577. TRONG LÒNG CỦA ĐÀN BÀ…..
Đinh Nhị Cẩu cũng có chút kinh ngạc, hắn biết rõ chuyện này tất nhiên sẽ có ý kiến chia rẽ, nhưng thật không ngờ trước hết, người nhảy ra lại là Hạ Phi, vì thế làm cho hắn có chút cảnh giác, bởi vì khả năng này phản ánh ra một vấn đề, chính là Vương Bạch Lệ cùng Hạ Phi có dấu hiệu liên hiệp, nếu thật là như vậy, chuyện này phải đáng để hắn chú ý đến.
Hắn suy đoán đúng, cách đây 2 ngày tại nhà của Vương Bạch Lệ, Hạ Phi đã có cuộc gặp bí mật với cô .
Hạ Phi nhướng nhướng mày, nói:
- Kỳ thật, chị đừng quên, tôi đi xuống đây là để mạ vàng đấy. Ha ha!
Nói đến chỗ này, hắn bật cười tự đắc, giống như thái tử xuống cơ sở mạ vàng. Bất quá, Hạ Phi nói được cũng đúng vậy, chính là một cái Phó chủ tịch trấn làm sao có thể thỏa mãn sâu trong đáy lòng hắn quan ẩn, chính là đi tới để làm ra chiến tích tăng lên mà thôi.
Vương Bạch Lệ lắc lắc đầu, ngước mặt cười nói:
- Trong tay cậu hiện nay không có quyền, muốn phát triển kinh tế cũng không tiện buông tay chân ra, nên cậu nếu muốn được quyền thì phải tranh thủ, bằng không, có làm chút chuyện thì cũng sẽ bị lực cản.
Hạ Phi, nói:
- Chị yên tâm đi, tôi cũng không phải là cái gì người lương thiện, nếu như ngay cả cái thị trấn nho nhỏ này mà không giải quyết được, thì có thể nói tôi không thích hợp để dấn thân vào con đường này, sớm về nhà lấy vợ sinh con là xong.
- Tôi cũng thích chính là cái loại tự tin này, bất tri bất giác lại hấp dẫn tôi.
Hạ Phi đương nhiên có bối cảnh, lại nguyện ý vô tư hứa giúp cho Vương Bạch Lệ làm chỗ dựa về sau, Vương Bạch Lệ đã từng trải qua giai đoạn khó khăn trong chốn quan trường, cho nên cô sẽ không ngây ngốc mà cho là mình có thể để cho Hạ Phi tử tâm chuyên nhất hổ trợ đối với nàng, cho nên chỉ cần có thể duy trì trước mắt quan hệ như thế này, cũng tạm thời chấp nhận được.
Vương Bạch Lệ ngẩng đầu cao hứng nói:
- Là thật sao? Không gạt?
Hạ Phi vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là thật sự…
Nghĩ đến Hạ Phi là người nhà của chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành ủy, Vương Bạch Lệ gật đầu, xem như là đồng ý hợp tác với y.
Lòng của đàn bà quả nhiên là giống như mò kim dưới đáy biển, nam nhân thật sự không có cách nào cân nhắc cho tỏ tường được.
Hạ Phi nhìn đến Vương Bạch Lệ trên mặt lộ ra sự sảng khoái, trong lòng y không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng triệt để thuyết phục được người đàn bà này.
……………………………………………………………………….
Hắn nhìn mắt qua Hướng Cương, ông ta bây giờ là phó bí thư, ý kiến của ông đương nhiên cũng là hết sức quan trọng.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, chính mình chủ quan, trải qua thời gian dài, mình đối với thái độ của những người này có chút tùy ý, có lẽ bởi vì mình tuổi còn trẻ, có cho nên căn bản không coi việc thâu tóm quyền hành là quan trọng, cho nên giờ phút này, đối với cái hội nghị này vừa xảy ra, hắn cảm thấy có chút lo lắng .
- Tôi cảm thấy thị trấn Lâm Sơn giờ đây mới có một cơ hội thật là không dễ dàng, dưới sự nỗ lực của chủ tịch Đinh, cuối cùng có chút khởi sắc rồi, nhưng chúng ta phải hiểu, kỳ ngộ như thế này không phải là nhiều, mặc dù có con đường cái số 1 chèo chống, có thể sẽ tạo nhiều cơ hội hơn, nhưng nếu như sự đầu tư lần này mà không nắm bắt được, thì có thể ảnh hưởng đến chuyện kêu gọi đầu tư mai sau hay không, cái này ai có thể đứng ra bảo chứng? Chỉ sợ là tạo nên hậu quả làm cho người ta cho là thị trấn không coi trọng ngoại thương đầu tư, một khi trên huyện truy cứu chuyện này, chúng ta ai sẽ đứng ra gánh chịu trách nhiệm?
Hướng Cương vừa nói không nặng cũng không nhẹ, nhưng vì như vậy, những người muốn ủng hộ Đinh Nhị Cẩu như như Vương Hải Đào, cũng không dám lên tiếng nữa .
Vương Bạch Lệ lại thật không ngờ Hướng Cương có thể nói như vậy, Hạ Phi cũng rất kinh ngạc, bởi vì theo tình hình y nắm được là Hướng Cương cùng Đinh Nhị Cẩu có mối quan hệ rất tốt.
Hướng Cương vừa quay giáo đâm một kích, khiến cho Đinh Nhị Cẩu trở tay không kịp, hắn biết rõ, đêm nay cái hội nghị này đã không còn có cần thiết tiến hành tiếp rồi, vì mọi người sẽ đồng ý trưng thu khu vực đất trồng trọt bằng phẳng của dân thôn giao cho nhà đầu tư, cho nên cũng không định lên tiếng nữa, nhưng Vương Bạch Lệ cũng không muốn cứ như vậy đi qua, tại vì Đinh Nhị Cẩu là người phụ trách mấu chốt chuyện chiêu thương đầu tư, nếu không có Đinh Nhị Cẩu khẳng định đồng ý, sau này việc chiêu thương đầu tư có thể ẩn chứa tai hoạ ngầm, đây là điều Vương Bạch Lệ lo lắng, bởi vì từ khi nhìn thấy Khấu Đại Bằng được thăng quan điều đến lên huyện, thì Khấu Đại Bằng đã trở thành mục tiêu phấn đấu của Vương Bạch Lệ.
- Chủ tịch Đinh, đồng chí nói một chút ý kiến của đồng chí đi, là người phụ trách chiêu thương đầu tư, chúng ta muốn nghe xem ý kiến của đồng chí như thế nào? .
Vương Bạch Lệ với ánh mắt chân thành nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô chứng tỏ cho tất cả mọi người cảm giác cô thật là tôn trọng Đinh Nhị Cẩu người chủ tịch thị trấn này, nhưng bởi vì có sự bất đồng về vấn đề vị trí giao cho nhà đầu tư, nên mới mở cái hội nghị này đấy…
Nhìn xem Vương Bạch Lệ ngã theo chiều gió cho đến ánh mắt vô cùng chân thành, Đinh Nhị Cẩu thật sự là muốn xông tới đánh cho cô mấy bạt tai, nhưng là đây không phải bên ngoài xã hội, với những người đàn bà chanh chua chửi đổng đánh nhau, đây là đang họp, cái này là chính trị, chính trị ý tứ chính là cho dù vô luận cỡ nào hào khí, hoặc biết bao lòng đầy căm phẫn, nhưng phải chịu nhịn vì tất cả đều được thiết lập sẵn theo quy tắc bên trong đánh cờ..
Mếu một ngày thật sự học được cách dùng quy tắc đả kích đối thủ những lúc như thế này, vậy thì đã là trở thành một chính trị gia thành thục rồi, đương nhiên, cũng có thể là một chính khách.
- Ý kiến của tôi rất rõ ràng, tôi là người phụ trách việc chiêu thường đầu tư, không có ai so với tôi muốn đem các nhà đầu tư ngoại thương ở lại thị trấn Lâm Sơn này bằng cả, nhưng tôi đang nghĩ, chúng ta kêu gọi đầu tư với mục đích là phát triển kinh tế, là vì sự phát triển kinh tế củ thị trấn Lâm Sơn đi lên, nhưng không phải bởi vì muốn phát triển kinh tế thì phải hi sinh lợi ích của dân chúng, tôi thừa nhận đây là một một thời cơ, một cơ hội tốt để chiêu thương đầu tư, nhưng tôi vẫn kiên trì đem khu vực đồi núi hướng tây nam là khu xây xựng công ty xí nghiệp, còn vị trí bằng phẳng mà dân chúng đang trồng trọt không thích hợp thu hồi làm nơi xây dựng nhà xưởng, còn bây giờ nếu như mọi người đều là đã có ý kiến giống nhau, lựa chọn đem khu đất đó giao cho nhà đầu tư xây dựng, như vậy thì tôi cũng không còn có cách nào, nhưng tôi vẫn giữ lại ý kiến của riêng mình, xin mời Tần chủ nhiệm đem ý kiến của tôi ghi chép lại vào biên bản cuộc họp, tôi giữ lại ý kiến của riêng mình.
Đinh Nhị Cẩu nói thẳng thắn.
Vừa rồi lúc mọi người nói ý kiến của mình, đều không có ý thức được đây là một lần hội nghị trọng yếu, cho nên chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương đang ghi chép biên bản, mà có ghi chép biên bản thì cần phải ký tên, cho nên lúc này mới biết là chính lời mình đã nói ra thì không có khả năng đổi lại ý .
- Tôi nói vào câu cuối cùng, ý của mọi người tôi đều nghe, đại bộ phận là tán đồng, nhưng đáng tiếc là chủ tịch Đinh phản đối đem khu vực bằng phẳng trồng trọt của dân chúng trưng thu giao cho nhà đầu tư xây dựng xí nghiệp nhà máy, tôi cũng hiểu ý của chủ tịch Đinh, nông dân không có đất đai trồng trọt thì sinh sống như thế nào, mà chúng ta trưng thu đất, tiền đền bù tổn thất còn chưa biết lấy như thế nào, đây cũng là một đại vấn đề, nhưng chúng ta còn có đường lui không? Không có đường lui, thì chúng ta chỉ có thể là phải liều lĩnh tiến về phía trước, như vậy tương lai mới có năng lực kiếm được cơ hội phát triển của thị trấn Lâm Sơn Trấn, tôi nghĩ dân chúng sẽ hiểu được tâm ý của chúng ta, chúng ta phải tăng thêm tuyên truyền giáo dục, để cho mọi người biết rõ, chúng ta làm như vậy cũng là vì sự phát triễn kinh tế của dân chúng, cho nên tôi cho rằng chỉ cần là sự phát triển kinh tế thị trấn Lâm Sơn, tất cả đều phải nhường đường.
Vương Bạch Lệ mà nói chẳng khác gì là đã giải quyết vấn đề dứt khoát rồi, Hạ Phi nhìn xem bộ dạng Đinh Nhị Cẩu lúc này, y có một loại cảm giác hả hê, tuy y và Đinh Nhị Cẩu cũng không quan hệ gì cả, nhưng sự ghen tị đã ăn sâu vào tận xương tủy, trong nội tâm Hạ Phi đã xem Đinh Nhị Cẩu như là đối thủ cạnh tranh, y tự cho là mình có một gia thế chỗ dựa tốt, có một người chú là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ trên thành phố, Đinh Nhị Cẩu có cái cóc khô gì? Dựa vào cái gì mà Đinh Nhị Cẩu có thể lên làm chủ tịch trấn?
- Mọi người còn có ý kiến gì khác không?
Vương Bạch Lệ khách sáo hỏi một câu cuối cùng, nhưng hiển nhiên Đinh Nhị Cẩu sẽ là không khách sáo.
- Bí thư Vương, tất cả mọi người đã đồng ý tại khu vực đất trồng trọt của dân chúng xây dựng nhà máy, như vậy tôi đề nghị về việc quan hệ đầu tư chiêu thương tôi vẫn chủ yếu phụ trách, còn việc trưng thu đất đai này do phó chủ tịch Hạ Phi phụ trách, như vậy sẽ có hai đầu cùng tiến, không biết mọi người cho rằng như thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.