Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 481: CHẠY TRỐN.
Mở ra video mà Đinh Nhị Cẩu cất giữ trong email, mấy cặp mắt lập tức liền bị thu hút, đây không phải chính là bí thư Trịnh Minh Đường vừa mới gặp mặt ở phòng làm việc sao? Không ngờ lúc này cùng một với một cô bé xuất hiện ở trong khách sạn, chuyện kế tiếp cũng không cần nói, vì bây giờ thì Trịnh Minh Đường đã cởϊ qυầи áo ra đem Tào Băng đè xuống giường chuẩn bị đút ƈôи ŧɦịŧ vào cô thể của cô bé rồi.
– Bại hoại.
Lâm Xuân Hiểu nói một câu rồi không còn có hướng lên trên màn hình xem nữa , ngược lại thì Lý Kế Ngũ nhìn xem rất hăng hái, đến khi Lâm Xuân Hiểu tằng hắng, mấy gã đàn ông mới chú ý tới tại đây còn có một nữ đồng chí.
– Chủ nhiệm Lâm, các người hiện giờ cũng có thể đi tìm cô bé này để chứng thực lời nói của tôi, nhưng là cô bé này là người có số khổ, trong nhà chỉ có còn một ông nội, từ khi xuất viện rời khỏi bệnh viện, bây giờ đang ôn tập chuẩn bị kỳ thi Đại Học, tôi mong là các người phái một nữ đồng chí đi, nếu tốt nhất là chủ nhiệm Lâm tự mình đi một chuyến, tuy cô bé bất đắc dĩ bị buộc làm chuyện như vậy, dù nói gì đi nữa cũng đã làm ra chuyện sai trái, nhưng làm người cả đời này, ai mà không có mắc phải sai lầm, đúng không? Hãy cho cô bé một cơ hội…
– Việc này không cần cậu quan tâm, bản gốc đoạn video này đang để ở nơi đâu, để tôi phái người đi lấy.
Lâm Xuân Hiểu nói.
– Tôi trở về nhà cầm lấy là được, mọi việc đều nói rõ ràng như thế, các người chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi tôi?
– Không phải là chúng tôi hoài nghi cậu , mà đây là vấn đề theo qui định, cho nên vẫn là dựa theo qui định xử lý thì tốt hơn, cậu cứ nói đi, hơn nữa chúng tôi cũng chưa có xác minh với cô bé này, thì làm sao có thể để cho cậu đi được.
Lâm Xuân Hiểu sau khi nói xong bước ra cửa gian phòng, tiếng giày cao gót biến mất ở cuối hành lang .
Lâm Xuân Hiểu cũng đã nhìn ra, video là thật, nhưng chuyện này dù sao cũng là liên quan đến một cán bộ cấp huyện, đồng thời cũng chưa có phản ánh ra Trịnh Minh Đường cùng Dương Tuệ Toàn là có quan hệ gì, tất cả mọi chuyện đều phải chờ đến khi gặp được cô bé tên là Tào Băng đến xác minh, với lại chuyện này quá quan trọng, cô phải lập tức báo cáo cho bí thư ủy ban thanh tra kỷ luật La Bàn Hạ biết.
Cho dù Đinh Nhị Cẩu bị ủy ban kỷ luật thanh tra mang đi một cách âm thầm kín đáo, Đinh Nhị Cẩu cũng rất phối hợp, nhưng vẫn bị có người phát hiện, người đầu tiên biết được là Tào Bạch Phượng, nghe tin này làm Tào Bạch Phượng chấn động, nàng thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu sẽ liên luỵ dính vào, nghe đâu là liên quan đến bởi vì công trình làm đường, nàng lần cảm thấy quá bất ngờ, trước đây thì Đinh Nhị Cẩu biểu hiện tốt như vậy, trong nháy mắt, nàng có cảm giác đúng là biết người biết mặt nhưng không thể biết lòng.
– Anh thật sự thấy rõ là hắn?
– Tuyệt đối không có sai, anh cũng là theo một người đồng nghiệp mà lấy được tin tức, do Lý Kế Ngũ tự mình thẩm vấn đấy, thậm chí ngay cả Lâm Xuân Hiểu đều kinh động, Lâm Xuân Hiểu cũng có tham dự thẩm vấn, xem ra thằng này chuyến này bì vùi lấp sâu rồi.
– Việc này chưa có biết rỏ ràng tốt nhất không nên bàn luận gì cả, vạn nhất đến lúc chuyện không phải vậy, khiến cho người chê cười.
Tào Bạch Phượng lần nữa dặn dò, nàng cảm thấy hơi tiếc cho hắn, trong lòng của không biết vì sao cũng có chút nhàn nhạt đau buồn, tại sao lại như vậy, nàng cũng không rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra .
Nàng muốn lại tìm một người để hỏi cho rỏ, nhưng sau khi suy nghĩ thấy không được, lúc này là thời kỳ nhạy cảm, hỏi nhiều hơn, phản ngược lại là không tốt .
– Đồn trưởng Tào, xuất hiện rồi..
Một người chỉ vào từ phía xa xa, có một người phụ nữ đang đi vào cửa hàng bách hóa mua đồ nói .
Tào Bạch Phượng hỏi:
– Có phải là người đàn bà này không?
Lúc này Tào Bạch Phượng mang theo ba người đang ngồi tại nơi quê quán của Trịnh Minh Đường để điều tra, người đàn bà bị phát hiện này là thím ba của Trịnh Đoạn Cương, bọn họ biết đượcTrịnh Đoạn Cương người này có một thói quen, chính là mỗi bữa cơm đều thích ăn đầu heo, cho nên mỗi ngày thím ba của hắn đều đi đến tiệm bán thịt heo ở bên cạnh để mua, đây nếu do điều tra viên trong lúc điều tra vô tình nghe được món ngon mà Trịnh Đoạn Cương hay dùng .
– Chỗ ở của người đàn bà này đã thăm dò chưa?
Tào Bạch Phượng lại hỏi.
– Vẫn chưa, nhà của người này rất khó thâm nhập, nhà nằm trong hẻm cụt đối diện với một cái hẻm nhỏ, từ trong ngõ hẻm nếu muốn đến vào nhà của người này, phải đi một đoạn gần 30~40m, nếu ở trong nhà xem xét, toàn bộ con hẻm nhìn một cái không sót gì, điều tra viên cũng không dám tùy tiện tiến đến, nếu bị phát hiện, ngay cả một cơ hội để che giấu đều không có, hơn nữa nghe nói Trịnh Đoạn Cương có mang theo súng bên người.
Trần Tĩnh nói .
– Vây thì nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp tốt..
Tào Bạch Phượng có chút gấp, đến bây giờ cũng không thể xác định Trịnh Đoạn Cương có trốn ở chỗ này không? Mà mọi người đã canh tại tại hết hai ngày rồi.
– Không được , đêm nay phải tìm cách vào xem, đợi nữa thì có thể là không còn kịp rồi, nếu để cho hắn chạy thoát, chúng ta sẽ đánh mất con cá to.
– Đồn trưởng Tào, nếu không đêm nay để tôi đi vào dò thám?
Trần Tĩnh xung phong nhận việc nói ra .
– Hãy để cho tôi đi cho.
Dương Chấn đoạt lời, Tào Bạch Phượng không nói gì, nàng đang suy nghĩ đến tính nguy hiểm, hai người này đều là do cha mình phái đến hổ trợ cho mình, cô cũng không muốn làm cho bọn họ, trong đó có người nào bị thương tổn.
– Chúng ta cũng không nên chủ quan, để tôi liên hệ cảnh sát vũ trang, công an huyện Bắc Sơn thì chúng ta cũng không tin được, tại đây dù sao cũng là quê nhà Trịnh Đoạn Cương, chắc chắn là sẽ có mối quan hệ dây mơ rễ má quen biết, để tôi xin phép cấp trên, rồi nhìn xem nên làm cái gì bây giờ.
Tào Bạch Phượng cuối cùng quyết đinh, tuy là sốt ruột lập công, nhưng đầu óc của nàng vẫn là rất là tỉnh táo.
Trốn ở trong căn hầm nhà thím ba đã mấy ngày nay , tại đây hôi hám ẩm thấp cực kỳ, căn hầm của căn nhà cũ Trịnh gia sau khi gϊếŧ chết Ngưu Nhị Đản đã san phẳng rồi, còn căn hầm nhà thím ba này rõ ràng không bằng căm hầm của nhà cũ được, nhưng cũng không còn có cách nào, bên ngoài tất cả đều bị cảnh sát bao vây chặn tìm, hắn bây giờ là không có cơ hội chạy trốn ra bên ngoài .
– Đoạn Cương cháu lên đây đi, không có việc gì đâu, hôm nay yên tỉnh, mấy người hôm lãng vãng ở đây cũng đi rồi, đêm nay vào trong phòng ngủ đi, ở dưới hầm ngột ngạt lắm.
– Thím ba, thím đã quan sát kỹ chưa?
– Ừ rồi, dù sao bên ngoài cũng không có người, cháu chừng nào thì đi?
– Cháu có cảm giác vẫn chưa an toàn, hay là ở trốn tại đây thêm vài ngày nữa đi, à…thím ba mua đầu heo chưa?
– Mua rồi, còn mua thêm chút rượu, cháu cứ ngồi uống trước, thím đi xào vài món thức ăn.
Trịnh Đoạn Cương leo ra khỏi miệng hầm về, thoải mái duỗi lưng một cái, dưới hầm tối, thời gian thực là mẹ nó, đúng là không phải dành cho người sống .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.