Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 459: KHÔNG CẦN CÓ CÔ THẦN.
Dương Tỷ Yên cả người đã nhuyễn mềm, trong khi Đinh Nhị Cẩu vẫn còn bú ʍúŧ những giọt âm tinh cuối cùng còn sót lại trên cửa miệng huyệŧ của cô:
– Đừng..đừng có liếm nữa…liếm nữa thì không… chịu nổi…ui…ui…
Côи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu đã cứng rắn như một cây gậy sắt rồi, nghe Dương Tỷ Yên rêи ɾỉ xong, hắn nhỏm người dậy hai tay hắn đem vịn ở hông của Dương Tỷ Yên, ƈôи ŧɦịŧ đỉnh tại nơi chính giữa hai mép nhỏ âm hộ Dương Tỷ Yên, nhấn ƈôи ŧɦịŧ về phía trước một cái.
"Ọc…”
Dương Tỷ Yên cả người run lên:
– A ui……"
Kêu lên một tiếng, nữa trên thân toàn bộ nằm ở trên cái bàn trang điểm, từ phía sau cái mông đít theo Đinh Nhị Cẩu dùng sức đút vào, khuôn mặt Dương Tỷ Yên nằm ở trên bàn nấc lên thở gấp liên tục.
Bên trong huyệŧ co xiết lại cây ƈôи ŧɦịŧ to quá chặt chẽ, trong lúc mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho Dương Tỷ Yên không ngừng rêи ɾỉ, lại không dám lớn tiếng, cô nhíu chặc đôi lông mày, miệng mím lại, không ngừng giãy dụa cái mông tròn vo đón hùa với cây ƈôи ŧɦịŧ va chạm bên trong cơ thể của mình.
Bởi vì thời gian có hạn, nên Đinh Nhị Cẩu thọc ƈôи ŧɦịŧ vào rất mạnh, Dương Tỷ Yên phải hất bỏ đôi dép lê đá ra, hai bàn chân đứng vểnh lên mũi chân trên mặt đất, để trụ cho vững chắc với lực mạnh mẽ đút vào của Đinh Nhị Cẩu
Theo Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng rút ra đút vào, da thịt hai người va chạm vào “ phạch…phạch…” vang lên, từ nơi hại bộ phận sinh dục dính liền nhau truyền ra lẹp nhẹp tiếng nước, chất lỏng dịch nhờn của Dương Tỷ Yên từ miệng huyệŧ xả đưa, chảy xuống vài giọt dọc theo trên cái bắp đùi trắng noãn…
Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ thật sự quá cường liệt, hắn vịn chặt hai bên hông của người đàn bà thành thục, ƈôи ŧɦịŧ di động tốc độ nhanh phối hợp với tiết tấu cùa cái huyệŧ Dương Tỷ Yên , liên tục về phía cái hang động màu mỡ kia thẳng tiến, lửa nóng tuyệt vời kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoa tâm của cô, khai thác lấy sự bài tiết tuôn trào tràn đầy chất lỏng bên trong huyệŧ, rất nhanh Dương Tỷ Yên lại không tự chủ được, thân thể mềm mại thên một trận tuyệt vời run rẩy, nóng rực ngây người, từ cổ đáy huyệŧ âm tinh tận tình thư sướng phóng ra.
Trong lúc nam nữ hoan ái, âm tinh vốn là xúc tác tuyệt vời của người phụ nữ, sau khi cơn cực khoái đánh sâu vào trong cơ thể, Dương Tỷ Yên thở dốc không thôi trong lúc tình mê ý loạn, bên lỗ tai hắn lại nghe tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của Dương Tỷ Yên, cuối cùng giống như lửa cháy đổ thêm dầu, trong nháy mắt cũng đưa hắn khoái hoạt muốn xông pha lên đến đỉnh phong.
– A. . xuất ra đi… đừng để thừa…xuất tới bên trong đi… đến đi..ui…a….
Không nghĩ tới mình có thể đem người đàn bà này làm cho kêu lên thành tiếng bậy bạ lộn xộn, Đinh Nhị Cẩu trong lòng càng không cách nào nhẫn nhịn, hắn ôm chặc cái mông của Dương Tỷ Yên , cự mãng đưa vào bên sâu trong huyệŧ, đầu khấc thẳng tắp chạm đến miệng đáy huyệŧ, kịch liệt bùng nổ lay động núi lửa ầm ầm, tinh hoa nóng bỏng nham thạch tuôn trào bắn nhanh ra từng làn một, làm Dương Tỷ Yên nhất thời lại một hồi rêи ɾỉ mị ngâm, cả người cô co lại vài cái, trong kíƈɦ ŧɦíƈɦ cao trào tê liệt xuống dưới, dục tiên dục tử trầm mê vô pháp tự kềm chế…
Dương Tỷ Yên phía sau dùng sức vễnh cáo cái mông đít lên, cảm thụ được tϊиɦ ɖϊƈh͙ Đinh Nhị Cẩu phún vào chỗ sâu nhất trong thân thể mình.
"Phốc…" một tiếng, Đinh Nhị Cẩu rút ra cây ƈôи ŧɦịŧ ướt nhẹp, một cỗ mầu trắng ngà tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ cửa miệng huyệŧ Dương Tỷ Yên chảy ra, dính đầy trên đám lôиɠ ʍυ rối bời đen nhánh.
Đinh Nhị Cẩu dùng một cái khăn mặt xoa xoa, kéo quần lên, vừa quay người nhìn đồng hồ, đã gần 30 phút rồi, Dương Tỷ Yên còn nhu nhược nằm ghé mình vào trên mặt bàn, bộ phận sinh dục rối tinh rối mù ửng đỏ, trên mông đít trắng noãn đều là một mảnh mồ hôi……………………………………..
…………………………………………………………………..
Vốn là phải đi lên huyện Hải Dương đến công ty tài chính nói chuyện hợp tác vay tiền, nhưng khi còn chưa tới thị trấn thì nhận được điện thoại của Trọng Hải , từ lúc chủ tịch huyện này gặp chuyện không may, đây lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu nghe được tin tức của ông, hắn mừng rỡ như điên, Trọng Hải cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cho Đinh Nhị Cẩu nếu có thời gian thì đến tỉnh thành gặp ông một chuyến, Đinh Nhị Cẩu nói hắn hiện tại đang rãnh, lập tức liền đi ngay đến tỉnh thành.
Bởi vì ở hội nghị thường ủy hắn cùng Trương Nguyên Phòng tranh cãi nên cuộc họp tan rã, cho nên giờ cũng không có gặp bí thư Trương Nguyên Phòng xin phép nghỉ, chỉ là nói với Dương Hòa Bình có việc phải đi bên ngoài lo chạy tài chính, lúc nào có việc gì thì gọi điện thoại liên lạc với hắn .
Thấy Đinh Nhị Cẩu có thể nhanh chóng liền đi lên tỉnh thành tới gặp mình, Trọng Hải có rất nhiều cảm khái, từ khi ông gặp chuyện không may, thì luôn ở lại nhà của Dương Lan Hoa, không có đi đâu, thời đại này đám chó săn rất nhanh nhạy, nói không chừng ngay cửa ra vào cũng có mấy tên đang ngồi canh cho nên ông rất cẩn thận, đã gây ra cho nhà họ Trọng phiền toái lớn như vậy, ông không muốn gây thêm rắc rối nữa, qua hơn một tháng, chuyện này cũng dần dần bị người quên, dù sao ông cũng phải đi ra ngoài có việc, dù nói thế nào đi nữa thì hiện tại ông cũng không còn nắm giữ cương vị trọng trách nào nữa nên cũng chẳng có mấy ai quan tâm, nhưng Trọng Hải biết , nhất định là chú của ông đang âm thầm sắp xếp công tác cho ông.
Ngoài ngoại ô, trong một cái quán rượu nhỏ, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cái bàn chờ Trọng Hải đến , Trọng Hải nói ở trong thành phố quá nhiều người biết mặt , cho nên liền lựa chọn trong cái quán nhỏ ở bên ngoài ngoại ô.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc taxi vừa dừng, Trọng Hải từ trong xe bước xuống, đeo một cặp kính mác, nhận ra được, thần sắc không tệ, tuy quan trường thất ý, nhưng tình trường thì đắc ý, với lại cũng sắp làm cha rồi , cho nên trải qua nhiều chuyện như vậy, Trọng Hải càng lộ ra sự già dặn của người đàn ông.
– Lãnh đạo, mời ngồi.
– Ừ.. nơi này cũng được, rất thanh tịnh, gọi thức ăn đi, bữa cơm này tôi mời.
Trọng Hải cười cười đem cái áo khoác cởi ra phủ trên thành ghế.
– Lãnh đạo, có em ở đây, lúc nào cũng không tới phiên lãnh đạo mời khách đâu, theo như ông chủ ở đây nói, nơi này gà đất rất ngon, em đã chọn một rồi, còn những món ăn khác thì chưa có gọi, đang chờ lãnh đạo đây này.
– Tiểu tử ngươi, vẫn là như vậy, không hề thay đổi.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm rất vui, đây là ý của lãnh đạo nói mình vẫn không có thay đổi lòng dạ, đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, đây là một lời ngợi khen đối với thuộc hạ cũ tốt nhất, nếu lãnh đạo khách sáo với mình, như vậy thì mối quan hệ này đã có khả năng nguy hiểm .
– Lãnh đạo, việc này rốt cuộc là ai làm?
Nhìn xem Trọng Hải gọi đồ ăn xong, đem cái menu đặt ở trên mặt bàn, Đinh Nhị Cẩu kìm nén không được tò mò trong lòng cùng với sự oán giận kẻ đâm sau lưng Trọng Hải, nên hỏi những lời này .
– Ừm.. chuyện đã qua, cũng không cần dây dưa đến chuyện này nữa , nói thật đến bây giờ tôi cũng không biết là ai làm, mới đầu thì tôi còn nghi ngờ có phải là cậu hay là Tạ Phương Quỳnh làm? Nhưng trừ cậu ra, suy xét lại, thì theo tính cách của cô ấy, cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, cho dù là Phương Quỳnh hận tôi đến đâu đi nữa, thì tình nghĩa vợ chồng vẫn phải còn, những người khác thì tôi không thể nào đoán được là ai.
Trọng Hải giải thích có chút bất đắc dĩ, hoàn toàn chính xác, nếu ai muốn làm chuyện này, đúng là không còn có đường lui, dù sao chú của Trọng Hải vẫn còn đương quyền, mà đó là một lão hổ mạnh mẽ, đây chẳng khác nào là muốn sờ mông con cọp hay sao….
– Có khi nào là nhóm của bí thư huyện Trịnh Minh Đường?
Đinh Nhị Cẩu cũng hoài nghi là do Trịnh Minh Đường làm, bởi vì Trịnh Minh Đường thì có động cơ và có khả năng bổn sự này, con của ông ta là một tên xã hội đen, nếu như ông ta bày mưu tính kết kế, Trịnh Tam Gia thu thập tin tức cá nhân riêng tư của Trọng Hải, cũng không phải là vấn đề rất khó khăn .
– Khả năng là ông ta làm cũng không lớn, nói thật tôi cùng Trịnh Minh Đường cũng không có mâu thuẫn gì kịch liệt, có thể nói không tính đến những xung đột, bối cảnh của tôi thì ông ta cũng rất rõ ràng, ông ta chắc chắn là không dám dùng loại phương thức này để đối phó tôi, nói chính xác là ông ta không có lá gan kia.
Nói tới nói lui, đến cùng cũng không có đoán ra ai, đề tài này giữa hai người rồi cũng dừng lại, dù sao, việc này phải để mọi chuyện lắng xuống, hơn nữa Trọng Hải tạm thời cũng chưa có ý định làm việc trong giai đoạn này, ý của ông là bây giờ không thể tùy tiện xuất hiện ở trên cương vị khác, chỉ có thể là đem chuyện này giao cho thời gian, hi vọng mọi người dần dân quên lãng đi cái đã.
– Cậu bây giờ thế nào rồi, tôi nghe Hồ Giai Giai nói cậu làm rất tốt, hiện đang muốn gieo trồng các loại hoa kiểng dưới thôn của trấn Độc Sơn.
Trọng Hải hỏi.
– Vâng, sau khi lãnh đạo đi rồi, em nghĩ là bọn họ cũng sẽ mau chóng dọn dẹp em đi, cho nên cũng chán chường, nhưng trôi qua nửa tháng sau, giống như là bọn họ không có ý tứ này, cho nên em suy nghĩ theo như lời lãnh đạo nói, chỉ cần ở trên chức vụ này, thì phải làm chút sự tình gì cho coi được, nói cách khác, đừng có giống như Tôn Quốc Cường trước kia, đúng là cứt đã đầy hầm cầu, em thì không thể làm người như vậy được, khảo sát tới khảo sát lui, một lần rất tình cờ, em phát hiện thôn Hoàng Thủy Loan có một cao thủ về trồng hoa tạo thế rất đẹp, cho nên liền nghĩ đến cái chủ ý này.
– Lực cản không nhỏ chứ?
– Vâng đúng vậy a, mới mấy ngày hôm trước cùng với bí thư đảng uỷ Trương Nguyên Phòng làm một trận chiến đây này.
Đinh Nhị Cẩu liền đem chuyện đã trải qua kể lại cho Trọng Hải nghe, Trọng Hải chỉ là im im lặng lặng nghe Đinh Nhị Cẩu thuật lại mọi chuyện.
– Ừ, cậu nói tôi đại khái đã hiểu rõ, hôm nay gọi cậu tới đây, một là muốn gặp mặt cậu một lần, nhìn xem cậu làm như thế nào rồi, nếu như làm mà gặp chuyện không hài lòng, tôi có thể đến gặp bí thư thành ủy Bạch Sơn, Đường Bính Khôn đem cậu điều đến huyện khác, nếu như cậu làm được, thì cứ như vậy ở lại nơi đó cũng tốt, dù sao trấn Độc Sơn cái nắp che đậy bên trong vẫn còn chưa có hoàn toàn vạch trần, trong trấn này còn có không ít chuyện cất dấu, đầu tiên là chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường chết không rõ ràng, tôi đến bây giờ cũng không hiểu lắm, hắn tại sao lại phải tự sát, hiện nay vụ việc này cũng nổi tiếng lắm đấy..
Trọng Hải suy nghĩ nói ra .
– Lãnh đạo, cám ơn anh, tại trấn Độc Sơn này hiện giờ em cũng tạm ổn , Trương Nguyên Phòng ông ta chưa dám làm gì em, sau này nếu ở huyện Hải Dương thật sự là không sống được nữa, em lại tìm tới anh.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ, cứ như vậy cũng được, nhưng cậu có một khuyết điểm lớn nhất, cần phải sửa chữa ngay.
Đinh Nhị Cẩu không nói, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe Trọng Hải giảng giải .
– Trong chốn quan trường, cậu không có thể đơn đả độc đấu, phải giỏi về nắm chắc cơ hội đoàn kết với người chung quanh, cho dù là người có chính kiến trung lập, cậu phải làm để cho người trung lập không ngã về phía đối phương cái này cũng xem như là thắng Lợi, địch nhân của địch nhân đó là bằng hữu của chúng ta, đạo lý câu nói này cậu nên minh bạch, tôi thấy ra được cậu ở trong chốn quan trường cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, đặc biệt là tại huyện Hải Dương, về điểm này bước tiếp theo của cậu nhất định phải hết thay đổi, bằng không đến lúc đối phương tiến công cậu, ngay cả một nút đánh chặn cũng đều không có, như vậy rất là nguy hiểm, thời buổi bây giờ trong chốn quan trường, không cần có cô thần độc cô cầu bại đấy, có hiểu chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.