Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 457 : CÒN NÓI LÀ KHÔNG ĐỘNG TÂM ?
Nhưng cuối cùng vẫn là không có có thể đem trưởng phòng tài chính cùng với trưởng đồn công an đến đối chất, bởi vì làm bí thư, Trương Nguyên Phòng có quyền lực sớm chấm dứt hội nghị, giống như ông ta có quyền lực tổ chức cuộc họp thường ủy hội vậy, cái này là đặc quyền người đứng đầu, bởi vì ông đã ý thức được, hôm nay hội nghị này đã mất xu hướng khống chế, đem cái mục đích không đạt được họp tiếp thì còn có ý nghĩa gì, hơn nữa phó chủ tịch trấn Lưu Hòa lên tiếng cũng chỉ là làm một cái bia ngắm cho Đinh Nhị Cẩu, thật sự là không biết Lưu Hòa này đến cùng là có đầu óc hay không .
Tất cả mọi người ai cũng không nghĩ tới hội nghị này lại chấm dứt ngang xương như vậy, khi Trương Nguyên Phòng rời khỏi, thì từng thường ủy dần dần cũng đi khỏi phòng họp, bọn họ đều cảm giác được, có lẽ trấn Độc Sơn thời tiết đã muốn có sự thay đổi, ít nhất lấy tình thế trước kia bền chắc như thép có lẽ không tồn tại nữa.
Chuyện này trên trấn đã không còn dám giải quyết gì nữa, như vậy kế hoạch của mình phải nhanh phổ biến , bởi vì bây giờ đã là mùa xuân, nếu muốn làm thì công việc liền phải tranh thủ, muốn cho dân chúng nhanh lên nhìn thấy lợi ích của mình, đây mới là sự xúc tác kíƈɦ ŧɦíƈɦ dân chúng tự giác phát triển kinh tế tốt nhất.
– Ông Triệu, ông là người trong nghề trồng hoa, hơn nữa ông cũng từng tham gia hội chợ về hoa kiểng, hiện nay giống lựa chọn ưa chuộng trên thị trường đang là loại hoa gì, màu sắc ra sao ? Điểm này ông phải cẩn thận chú ý, nói cách khác nếu chủ quan đến lúc đó hoa trồng ra bán không được, dân chúng sẽ thật sự đến nhà của tôi dỡ sạch sẽ ra hết đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu vừa rạng sáng ngày hôm sau liền tự mình lái xe đi đến thôn Hoàng Thủy Loan, tìm gặp Triệu Hoa Sinh, bắt đầu thảo luận về chuyện gieo trồng hoa.
– Chủ tịch Đinh yên tâm, chuyện này cứ giao hết cho tôi , tôi đi ngay đến núi Bách Linh ở Tứ Xuyên, nơi đó là khu vực lớn nhất của hoa Đỗ Quyên mọc hoang dại, loại quí giá còn khá nhiều, chúng ta muốn trồng hoa Đỗ Quyên, thì phải đi tìm loại tinh phẩm, thà chịu vất vả một lần, mà tốt cho sau này, bán được giá cả cao, chứ giống hoa Đỗ Quyên bình thường thì ai cũng đều có trồng, giá cả bán lại không cao, hơn nữa cũng rất khó bán.
– Ừ ông tính rất đúng, những chuyện này ông cũng nên cùng lão Vương nói qua, mặc dù lão Vương không hiểu như thế nào về các loại hoa, nhưng tại phương diện mở rộng diên tích gieo trồng, trong thôn lão Vương vẫn có tác dụng nhất định để cho thôn dân nghe theo, với lại lão Vương cũng lớn tuổi, ông xem như là tôn trọng ông ấy, như vậy mới có lợi cho hợp tác xã trồng hoa chúng ta tiến thêm một bước, ông thấy đúng không?
Đinh Nhị Cẩu kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho Triệu Hoa Sinh, bởi vì hắn phát hiện tại thôn Hoàng Thủy Loan này, có nhiều người đối với Vương Kiến Quốc chỉ là phục tùng mặt ngoài, sau lưng có không ít lời nói gở, loại tâm tình này không ổn, dễ dàng khiến cho công việc dễ dàng xảy ra vấn đề .
– Chủ tịch Đinh, được rồi tôi hiểu ý cậu, và trong thời gian ngắn nhất, tôi sẽ xác định trong thôn chúng ta trồng trọt loại hoa nào, cũng sẽ báo cáo cho cậu từng giai đoạn, vấn đề còn lại chỉ là tiền, không biết lúc nào có thể cho chúng tôi chứng thực được vay?"
– Cái này ông đừng lo, ngày mai tôi sẽ đi lên huyện chứng thực chuyện này, tôi tin tưởng công ty tài chính ở huyện sẽ sớm giải ngân cho những đối tượng người nông thôn có kế hoạch làm ăn muốn vay, nếu trồng trọt thành công, sau này đến lúc đó mọi người không muốn dùng tiền vay nữa, bọn họ cũng sẽ truy đuổi theo mọi người năn nỉ đưa tiền cho vay đấy.
– Ha ha có chủ tịch Đinh nói những lời này, tôi yên tâm đi làm rồi, tôi cũng đã gọi điện thoại gọi vợ của tôi quay về nhà, còn tôi phài chạy đi ra bên ngoài, trong nhà những loại hoa này không người chăm sóc thì không thể được.
– Được, ông Triệu , cứ sắp xếp tốt chuyện gieo trồng là được, tôi đi qua nhà lão bí thư Vương nhìn xem một chút.
Đinh Nhị Cẩu rời đi thì Triệu Hoa Sinh cất bước, ông lập tức đem xe gắn máy đẩy ra ngoài, phải đi đến trạm xe trên huyện đón vợ của mình, lần này đây đúng là chuẩn bị làm một trận lớn.
Ngoài dự đoán của Đinh Nhị Cẩu, lão bí thư không ở nhà, trong nhà ngoại trừ Dương Tỷ Yên, còn có một người đàn bà khác đang cùng Dương Tỷ Yên ngồi ở trong sân đan len, xem ra là đan áo ấm mặc ở bên ngoài.
– Ai ôi! Chủ tịch Đinh, cậu đã tới, mau tới đây ngồi nghỉ ngơi.
Dương Tỷ Yên mặt mày hồng hào đứng lên.
Trải qua đêm hôm đó điên cuồng, Dương Tỷ Yên như là đã biến thành một người khác, toàn thân lộ ra một dáng dấp tươi ngon mọng nước tràn đầy sức lực, Vương Kiến Quốc tuy không nói gì, nhưng cũng không tránh khỏi không cảm thán, đàn bà thật sự là cần đàn ông cày xới dễ chịu, xem ra vị trí chức vụ của mình cũng thêm vững chắc không ít, cho dù chủ tịch Đinh đối với trên trấn cũng chưa có vững vàng gót chân, nhưng ai nấy cũng đều thấy được, sau khi chủ tịch huyện Trọng Hải đi rồi, chủ tịch Đinh cũng không có bị cầm xuống, bản thân vị chủ tịch Đinh này làm cũng đã nói rõ vấn đề.
– Lão bí thư đâu rồi ? Có ở nhà không vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có quen lắm sự nhiệt tình của Dương Tỷ Yên, với lại đâu phải chỉ có một người đàn bà này ở đây, Dương Tỷ Yên nói chuyện thân thiết như vậy làm gì ? Chẳng khác nào là muốn nói cho tất cả mọi người biết , mới có một chỗ dựa mới sao?
– À… cha của chị hả ? Ông ấy đi ra ngoài câu cá, cậu cứ ngồi chơi, chị đi rót trà.
Dương Tỷ Yên định đi vào trong pha trà cho Đinh Nhị Cẩu, đúng lúc này Ngô Phượng Anh đứng lên nói với Dương Tỷ Yên:
– Chị Tử Yên, em đi về, trong nhà còn có chậu quần áo chưa giặt, hôm khác em ghé qua chơi.
Dương Tỷ Yên liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, thấy Đinh Nhị Cẩu không có ngó qua Ngô Phượng Anh, trong nội tâm lúc này mới dễ chịu một chút, nói ra:
– Được rồi, em đi về trước đi, nhớ đến chơi, chị còn chưa có cùng em trò chuyện đủ đây.
– Vâng em về đây.
Nói xong , Ngô Phượng Anh liền vội vã rời đi .
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới nhìn Ngô Phượng Anh từ phía bóng lưng, phía dưới ẩn ẩn đường viền sợi tơ của cái qυầи ɭóŧ màu đỏ bên trong, chật vật ốm lấy hai bên cái mông đít to tròn vễnh lên ..
– Chị dâu, người đàn bà này là ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Dương Tỷ Yên mắt liếc Đinh Nhị Cẩu:
– Đàn ông các cậu không có một ai tốt, đang ăn trong chén còn nhìn trong nồi, có phải là lại để ý đến cô ấy?
– Sao lại như vậy chứ, chỉ là hỏi một chút thôi mà.
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói .
– Đừng dấu diếm chị, vừa rồi ánh mắt kia, chị còn nhìn không ra sao? Chị nói cho cậu biết, người đàn bà này vừa mới kết hôn không lâu, chồng đã đi ra ngoài tỉnh thành làm việc, cậu cũng không nên có ý giở trò linh tinh nha…
– Ha ha , chị nói gì vậy, tôi đâu có ý gì đâu..
– Hừ, còn mạnh miệng, nhưng mà cũng không phải là không có cơ hội, nếu cậu muốn thì nói với tôi một tiếng, người đàn bà này cứ quấn quanh ở bên tôi, như thế nào đây?
– Hì..chị Tử Yên, nếu vậy thì chị muốn tôi phải biết điều với chị như thế nào đây.
Đinh Nhị Cẩu nhìn ngoài cửa không có ai, cúi đầu nhìn chăm chăm vào bộ ngực đang phập phồng như sóng cả của Dương Tỷ Yên hỏi.
– Chết dạng, còn nói không động tâm? Phải biết điều với chị như thế nào , cậu vẫn còn không biết sao?
Sắc đảm ngập trời Đinh Nhị Cẩu Nhất bổ nhào vào Dương Tỷ Yên nhanh chóng vươn hai tay vây quanh ở eo của cô.
– Á…
Bị tập kích bất ngờ Dương Tỷ Yên kinh ngạc kêu lên, cũng không tự chủ khuôn mặt đỏ lên .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.