Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 278: TIỀN ĐẦU TƯ ĐÃ CÓ RỒI.
– Trên ủy ban tỉnh có vài người phản đối kịch liệt như vậy , có phải là nguyên nhân như vậy?"
Đường Bính Khôn nhíu mày nói ra .
Hạ Nhật Tinh cười cười nói:
– Cũng chưa chắc vì đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân tôi, nhưng trước mắt thấy rỏ là thành phố phải trực tiếp chi tiêu số tiền lớn để làm con đường này, đây cũng là thêm một lý do để có một vài người lãnh đạo ở thành phố này không ủng hộ, ngân sách của bọn họ bị vơi đi nên có lo lắng về phần của mình, cho nên phản đối.
Hạ Nhật Tinh nói thêm nguyên nhân khác khiến cho Đường Bính Khôn có chút mắt tròn mắt dẹt, ông ta biết rõ Hạ Nhật Tinh cùng thường vụ phó chủ tịch Thành Thiên Hạc trong công việc thì không có việc gì để phải dẩm đạp lên nhau, nhưng thường vụ phó chủ tịch Thành Thiên Hạc , chẳng những không có giúp đỡ bên ủy ban thành phố công tác, ngược lại khắp nơi còn gây chướng ngại khó khăn cho chủ tịch Hạ Nhật Tinh, vì thế nên Hạ Nhật Tinh rất căm tức , nhưng ông ta vẫn không có cách nào khác được , toàn bộ thành phố Bạch Sơn chia ra làm ba bang phái , Hạ Nhật Tinh là bên ủy ban thành phố, Đường Bính Khôn là thị ủy phụ trách bên đảng, nhưng có điều đáng tiếc là Hạ Nhật Tinh cùng Đường Bính Khôn đều là người từ bên ngoài đến đây công tác , duy chỉ có Thành Thiên Hạc là người bản địa , mà cán bộ bản địa lại rất cục bộ địa phương , cho nên Thành Thiên Hạc nhân vật cán bộ đại biểu cho lực lượng bản địa.
– Lo lắng về phần mình? Việc này có cần đến phiên bọn họ quan tâm sao? Có chắc là hắn có thể chính thức lên nhận chức được?
Đường Bính Khôn nói bóng nói gió ám chỉ về tình hình nhân sự sắp tới nhắm đến một người…
– Uả ? Bí thư Đường, ý của ông là…?
Hạ Nhật Tinh kinh ngạc , hiện tại đã truyền đi lời đồn là sắp tới Thành Thiên Hạc sẽ tiếp nhận chức vụ chủ tịch ủy ban thành phố của ông , chẳng lẽ còn có biến hóa khác? Đường Bính Khôn là một bí thư thị ủy thành phố , nếu như chẳng có nắm được tin tức, thì không có khả năng ăn nói lung tung đâu .
– Tôi không có ý gì, chỉ là nói chuyện gì cũng có thể xảy ra được….
Đường Bính Khôn ngậm miệng không nói, thật ra trong lòng ông ta là rất ủng hộ bí thư của ban kỷ luật thanh tra La Bàn Hạ lên làm chủ tịch…
– Ưʍ..bất luận ai lên thây thế chức vụ của tôi, cũng sẽ không được an nhàn gì đâu , thành phố Bạch Sơn cơ hội phát triển cũng không nhiều lắm.
Hạ Nhật Tinh có chút ít đùa giỡn nói .
– Anh Hạ nói không sai , mấy ngày hôm trước tôi đi lên tỉnh , gặp được bí thư Trọng Phong Dương , ông ấy lại mắng cho một trận , áp lực của tôi cũng không hề nhỏ, anh thì còn may, qua năm đến kỳ họp hiệp thương chính trị thì đã đi lên tỉnh dưỡng lão, tôi thì còn phải bám víu thêm vài năm nữa.
Đường Bính Khôn suy tư trả lời.
Không có ai biết lần gặp mặt này nói chuyện, Đường Bính Khôn cùng Hạ Nhật Tinh trước khi từ giã đã bàn về chuyện gì , mãi cho đến khi Hạ Nhật Tinh rời khỏi thành phố Bạch Sơn , hai người không còn có dịp như hôm nay xúc tiến nói chuyện lâu như thế, đương nhiên đây là chuyện về sau .
Bởi vì chiếc xe của Đinh Nhị Cẩu còn đang sửa chữa ở trong garage xe, cho nên Đinh Nhị Cẩu cùng với chủ tịch Trọng Hải ngồi chung chiếc xe Passat của ủy ban huyện cấp cho Trọng Hải đi công tác trên thành phố Bạch Sơn, nhưng có một điều kinh ngạc là bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường cũng cùng đi chung một lượt , xe Trịnh Minh Đường chạy ở phía trước , còn xe Trọng Hải thì chạy ở phía sau , hai xe cách nhau chừng 500m cùng hướng về thành phố Bạch Sơn.
Hai chiếc xe đến thành phố Bạch Sơn vào lúc tám giờ sáng, chủ tịch Hạ Nhật Tinh hẹn thời gian họp là mười giờ rưỡi, vậy thì sẽ có khoãng thời gian trống để cho Trọng Hải cùng Trịnh Minh Đường đều tự tìm đến đối tượng của mình để báo cáo tình hình.
Trịnh Minh Đường thì đi đến nơi của phó chủ tịch thường vụ Thành Thiên Hạc, còn Trọng Hải thì đến chỗ của bí thư thị ủy Đường Bính Khôn, dù không phải là ai về nhà nấy , nhưng tuyệt đối đây là chỗ dựa của bọn họ .
– Ông Trịnh , lần này ông có thể hài lòng rồi đấy , lãnh đạo thành phố đã đồng ý cấp cho huyện Hải Dương một nửa sô tiến kinh phí để đầu tư làm con đường.
Nhìn Trịnh Minh Đường đang cung kính đứng ở trước mặt mình, Thành Thiên Hạc trong nội tâm có chút đau xót về chuyện đầu tư này nói .
– Xin cảm ơn lãnh đạo , tôi cũng biết, chuyện này cũng gây cho lãnh đạo không ít phiền toái.
– Ông Trịnh , nào chỉ là phiền toái đến một mình tôi, ông có biết năm nay thành phố thu nhập được bao nhiêu không? Lần này còn phải xuất cho huyện của ông hết 50 triệu , bộ ông tưởng rằng thành phố này rất giàu có à, 50 triệu này nếu đầu tư cho sản xuất thì được bao nhiêu là xí nghiệp , còn huyện các ông thì tốt rồi, mới mở miệng thì đã cầm đi 50 triệu.
– 50 triệu?
Trịnh Minh Đường thoáng cái ngẫn người ra, trong khi bấy lâu nay ông chỉ thầm nghĩ , nếu lãnh đạo thành phố chịu trợ giúp đã là rất tốt rồi , bây giờ chẳng những ủng hộ huyện sửa đường , lại còn xuất ra đến 50 triệu , trong thành phố rộng lượng từ khi nào vậy?
– Như thế nào? Ông không tin?
– Không phải , tôi chỉ là ngạc nhiên không biết thành phố sao lại … . .
Trịnh Minh Đường ấp úng không thốt nên lời……….
……………………………………………………………………………
Trong lúc này chủ tịch huyện Trọng Hải tại nơi bí thư thị ủy Đường Bính Khôn cũng đã nhận được câu trả lời thuyết phục giống như Trịnh Minh Đường , nhưng khuôn mặt của Trọng Hải lại khác xa với Trịnh Minh Đường, ông ta lại lộ ra vẻ không vui.
– Bí thư Đường , nếu như vậy, phần còn lại một nửa kinh phí, thì chính huyện Hải Dương phải tự tìm ra?
Trọng Hải có chút chưa thỏa mãn nói ra .
– Trọng Hải , cháu không biết bao nhiêu là đủ à, có được kết quả như thế này là ta do chú cùng với chủ tịch Hạ cọ xát bao nhiêu răng mới đạt được ý kiến tán thành , nói thật là thành phố Bạch Sơn có có mấy huyện khác nữa cũng đang rất cần tiền , nhưng do cháu là người nhà của lão thủ trưởng chú , lão thủ trưởng đối với cháu rất quan tâm đến , do đó chú cũng chỉ có thể là dùng chút ít trong phạm vi giúp chức quyền của mình giúp cháu một tay, nếu thay đổi để một người khác làm thử xem, số tiền này chẳng bao giờ có đâu.
Đường Bính Khôn hung hăng nói .
– Cháu biết rồi, nếu không được như vậy thì cháu đâu có gọi là chú đâu này.
Trọng Hải cũng có chơi trò xỏ xiên.
– Cho nên , cháu phải hài lòng về số tiền này, nhanh một chút từ huyện Hải Dương lập được thành tích, cũng không uổng chú bỏ vốn đầu tư, nếu thành công thì chú và cháu đều có lời.
– Yên tâm đi chú, nhưng vậy là một nửa còn lại ở huyện cháu phải tự túc thật à., tình huống kinh tế khó khăn ở huyện Hải Dương chú cũng biết mà.
Trọng Hải vẫn là chưa từ bỏ ý định vòi thêm tiền ở trên thành phố.
– Trọng Hải , cháu cũng đừng có ở chỗ này trả giá với chú nữa , cũng vô dụng thôi , phần còn thiếu thì cháu xuất thân từ phòng tài chánh tỉnh, tới đó suy nghĩ tìm cho ra biện pháp , đừng nói cho với chú những năm công tác tại phòng tài chính, cháu không có mối quan hệ gì nhé.
Đường Bính Khôn không hề cho Trọng Hải nửa điểm hi vọng thêm gì nữa .
Hạng mục từ trên thành phố Bạch Sơn đã phê xuống đồng ý cho huyện Hải Dương làm con đường kết nối thông với quốc lộ 220, thành phố còn nâng đở giúp cho khoản tiền lớn, tin tức bằng tốc độ nhanh nhất đã truyền ra , đương nhiên cũng hai anh em chủ công ty xây dựng Dương Tuệ An cùng Dương Tuệ Toàn cũng nghe được .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.