Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 277: KHÔNG ĐƠN THUẦN CHỈ LÀ MỘT THƯ KÝ.
– Qùa của em thì chị không dám lấy , ai dám thu quà lễ của thư ký huyện chứ.
La Hương Nguyệt bị Đinh Nhị Cẩu tâng bốc với ý định muốn làm quen một trận loạn lên , dù sao những câu nói của hắn nghe qua cũng là rất dễ chịu đấy, không bởi vì điều gì khác , ngoài việc đối phương là người của chủ tịch huyện mà đối với mình rất tôn trọng , so với những tên thư ký của các chủ tịch đời trước, có khác biệt rất lớn, tên thư ký nào ở trong ủy ban này cũng dựa vào lãnh đạo mà vênh mặt hất hàm sai khiến , còn thằng này trước mắt thì hiền lành hơn nhiều.
– Hì..chị đừng có ngại, quà của chị cũng đơn giản thôi, quan trọng là tấm lòng của em, ở gửi ở ngay phòng bảo vệ trước cổng , vì mang lên đây thì không tiện lắm, chẳng qua là một ít đặc sản quê nhà , có một ít lê ở thôn Lê Viên, với một mớ hạc óc chó ở thôn Bang Tử Dục, hạt lớn da mỏng , rất nổi danh , lúc nào chị tan việc cứ đến phòng bảo vệ lấy lên xe là được, em đã nói với bảo vệ cổng rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra, hắn sắp xếp trước rất là chu đáo .
– Như vậy không tốt đâu , chị không có làm cái gì cả, em hãy thu lại quà của em đi.
Đối với chuyện này làm La Hương Nguyệt thay đổi ngượng ngùng , cô chỉnh lại đôi kính cận lấy tay đẩy lên một chút, vừa lúc Đinh Nhị Cẩu thấy được trên ngón tay của cô có mang một cái chiếc nhẫn đính hôn bằng vàng rất là chói mắt .
Chẳng lẽ người phụ nữ này còn chưa có chồng mà mới chỉ đính hôn? Vậy mà tình tình khó chịu như một bà già vậy, ai mà xấu số dám lấy làm vợ đây hả? Đinh Nhị Cẩu trong lòng xấu xa thầm nghĩ.
Lúc này thì chủ nhiệm văn thư La Hương Nguyệt cầm xấp tài liệu trên bàn, đưa lên ngang với tầm mắt chăm chú xem…
Đôi chân thon dài vắt chéo đã mỏi, nên chân cô đã hạ xuống ngay ngắn
song song để trên mặt đất, hai bắp đùi hơi có khoãng hở ra mà không hề chú ý đến đôi mắt chó của Đinh Nhị Cẩu đang âm thầm quan sát dưới háng của cô xuyên qua khoãng trống của cái váy ngắn bó chặt công sở.
Ánh mắt lửa nóng của Đinh Nhị Cẩu ăn no nê bên trong sắc đẹp cặp đùi ngọc, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng thấy cái qυầи ɭóŧ màu trắng bằng ren trong suốt của La Hương Nguyệt, ở ngay phía trước mờ ảo một lùm màu đen cỏ dại, cái qυầи ɭóŧ nhỏ hẹp tựa hồ không gói gọn được cái âm hộ của người phụ nữ xinh đẹp, hai dúm màu đen ở hai bên đường viền từ cái qυầи ɭóŧ màu trắng trong suốt ở hướng hai bên bẹn đùi lô nhô ngóc đầu ra bên ngoài.
– Chị La , nhờ chị vất vả giúp em một chút, vì chủ tịch huyện muốn xem báo cáo. À..hiện giờ cũng đến giờ rồi , em mời chị đến căn tin ăn cơm đi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy La Hương Nguyệt có vẻ đã đáp ứng , trong nội tâm hắn xem như buông xuống được một tảng đá nặng.
– Làm báo cáo mà vội như vậy thì không tốt được đâu, để chị mang về nhà làm , trong ngày mai khi nào xong sẽ đưa cho em, đưa địa chỉ mail của em đây, có gì chị gửi qua.
La Hương Nguyệt tuy là rất cao ngạo , nhưng đó là là vẻ bên ngoài của cô, trong lòng cô cũng không phải là sắt đá , người ta là thư ký của chủ tịch huyện đã địc thân hạ mình lấy lòng , cô làm sao mà có thể không biết phải trái đây…
…………………………………………………………………………………………….
– Đây là do cậu viết?
Trọng Hải đang xem tài liệu báo cáo về hiện trạng giáo dục cấp tiểu học ở nông thôn thuộc huyện Hải Dương, có thể nói đây là một tập tài liệu báo cáo hoàn mỹ, làm cho người ta xem rất là thoải mái, nhưng nếu xem xét về mặt thực tiễn thì đây chỉ là tập tài liệu tổng hợp chung chung mà thôi, điều mà Trọng Hải muốn thấy là nội dung các vấn đề phải rỏ ràng và phương án giải quyết kìa .
– Dạ không phải , em làm sao hành văn được như thế này , đây là do em nhờ chủ nhiệm văn thư La Hương Nguyệt viết giùm đấy.
Đinh Nhị Cẩu nhìn không ra ý tứ bên trong câu hỏi củaTrọng Hải, cho nên hắn thật thà đáp.
– Tại sao cậu không chính mình làm , tôi nhớ đây là nhiệm vụ đã giao cho cậu mà?
Trọng Hải đem tài liệu báo cáo ném ở trên bàn dài , mặt lạnh lùng nói ra .
– Thưa lãnh đạo, anh cũng biết là em viết văn không tốt lắm…
– Trường Sinh , tôi biết rỏ lai lịch và trình độ của cậu, nhưng đó không phải lý do , vì sao tôi để cho cậu đảm đương chức vụ thư ký này , cũng không phải là tôi muốn người cận kề của tôi chỉ biết giúp tôi ghi lại những tài liệu báo cáo như vậy, chuyện đơn giản như vậy ai cũng có thể làm được, nếu so với những người có bằng cấp cao hơn cậu tranh giành muốn làm thư ký cho tôi này, tôi cũng biết có không ít người dựa vào mối quan hệ với Thường Hiểu Xuân nhờ vả ông ta, nhưng cuối cùng tôi lại chọn cậu, vì cậu là một ngươi thông minh , hiểu biết nắm bắt rất nhanh, hừ..nhưng rốt cuộc thư ký vẫn chỉ là làm đúng việc thư ký, tôi đâu có cần loại báo cáo văn chương kiểu cách, cậu phải đem lời nói của mình viết ra rõ ràng cho tôi, đại loại là nên làm cái gì bây giờ, tôi muốn cậu cho lãnh đạo của mình một lời đề nghị , sau đó để cho lãnh đạo tính toán mà làm quyết sách , tôi cũng biết chuyện này cần phải có quá trình, vì thế những tài liệu báo cáo này , cậu lấy về , ngẫm nghỉ lại phải viết như thế nào , nên làm việc gì trước, việc gì sau.v.v… , sau đó thì hãy đưa cho tôi.
Trọng Hải nói nhiều như vậy thật sự là có ý tốt cho hắn, rồi sau đó để mắt nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu .
– Thưa lãnh đạo , em biết rồi , lần này trở về em sẽ tự tay làm , sáng sớm ngày mai sẽ có để giao cho lãnh đạo.
– Không cần vội vàng như vậy, sáng sớm ngày mai tôi đi lên thành phố , cậu sẽ cùng đi với tôi, hôm khác cũng được.
Trọng Hải lầm bầm nói .
Đinh Nhị Cẩu định muốn hỏi thêm vài điều , nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào , hay là bây giờ trở về nhà nhìn xem tài liệu báo cáo này nên làm sao bây giờ , bằng không lại phải bị mắng, vốn định bớt việc một chút, nên nhờ chủ nhiệm văn thư La Hương Nguyệt, không ngờ khéo quá lại thành vụng .
Đinh Nhị Cẩu viết xong tài liệu báo cáo dài hơn ngàn chữ, hắn xem kỹ lại thì thấy hơi dài dòng rắc rối, vì thế hắn định đi thỉnh giáo ý kiến của La Hương Nguyệt , nhưng suy nghĩ lại thấy không ổn lắm, xem ra chủ tịch Trọng Hải đối với tài nghệ sáng tác viết lách của chủ nhiệm văn thư La Hương Nguyệt hiểu rất rõ ràng, Trọng Hải nhìn xem lại thấy văn chương kiểu cách thì cũng phiền .
Đinh Nhị Cẩu đưa trong tay từng tờ giấy tài liệu bày ra trên bàn , sau đó đánh dấu tỉ mỉ từng mục, cái gì thì nên làm trước , cái gì thì nên làm sau, xong rồi lại đem những tài liệu này cô đọng rút gọn lại , nhưng phải nói lên được ý tứ , sau đó lại căn cứ lúc Hồ Giai Giai nói lên biện pháp giải quyết , cùng với lời giải thích, trong lúc này thì việc nào có thể là không ổn , những nguy hiểm nào có thể lẩn tránh được , tất cả mọi điều hắn đều ghi lại gọn gàng trên xấp tài liệu, câu văn rõ ràng, minh bạch… không thể để cho chủ tịch Trọng Hải xem hết tập tài liệu báo cáo này mà có chỗ không hiểu lại phải hỏi hắn, vì đây cũng là lúc ông ta kiểm tra năng lực sự tổ chức sắp xếp của hắn, ,làm xong hết thảy , đã hơn mười giờ rưỡi đêm rồi…………………………………………………….
……………………………………………………………………………………..
Sau khi Trọng Hải nghe được tiếng Đinh Nhị Cẩu đóng cửa rời đi, ông nâng chung trà lên uống một ngụm, rồi mỉm cười, Đinh Nhị Cẩu thằng này là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, tương lai tất nhiên có tác dụng lớn , đối với điểm này , ông chú Trọng Phong Dương cũng đồng ý kiến như vậy, ví dụ như vừa rồi, chính mình vừa mới nói hắn vài câu , hắn có thể rất bình tĩnh lại một lần nữa làm lại báo cáo , tâm tư như vậy đối với lãnh đạo bố trí nhiệm vụ coi trọng , làm cho người ta thật hài lòng , với tính cách của Đinh Nhị Cẩu như vậy , bây giờ thì kết quả của tài liệu báo cáo cũng không còn là trọng yếu rồi…….
………………………………………………………………………………………
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đóng cửa rời đi , tại văn phòng bí thư thành phố Bạch Sơn ở bên trong vẫn còn đèn đuốc sáng trưng , bí thư thành phố Đường Bính Khôn đang rót cho chủ tịch thành phố Hạ Nhật Tinh chén trà , có thể để cho bí thư thành phố đích thân chứng tỏ tay nghề nghệ thuật uống trà , tại thành phố Bạch Sơn , đại khái cũng chỉ có một mình chủ tịch thành phố Hạ Nhật Tinh có được đãi ngộ như vậy .
Luận về tuổi tác , Hạ Nhật Tinh lớn tuổi hơn Đường Bính Khôn năm tuổi , vừa đúng một nhiệm kỳ, nhưng Hạ Nhật Tinh đã xác định qua năm lên tỉnh tạm thời làm phó chủ tịch , đây cũng là chuyện của lãnh đạo trên tỉnh khích lệ ông ta sớm lui về vị trí tuyến hai, nhưng hiện tại bây giờ , hai người đang đối mặt một nan đề .
– Anh Hạ, cám ơn anh vẫn kiên trì với ý kiến của mình về chuyện mở mới con đường ở huyện Hải Dương trước sự phản đối kích kiệt ở ủy ban tỉnh, về chuyện này , tôi xin lấy trà thay rượu , mời anh một ly.
Đường Bính Khôn nói rất thật lòng , đúng là như vậy , đối với một đối thủ sắp rời đi, bây giờ không có chuyện gì mà không thể nói thẳng ra được .
– Bí thư Đường, thật ra tình huống trong thành phố chắc ông cũng biết , tuy rằng huyện Hải Dương lên phương án làm đường cũng không tệ, nhưng điều tôi lo lắng là về tương lai, nếu con đường mở xong thì huyện Hải Dương có khả năng sẽ thoát ly ra khỏi tầm ảnh hưởng của thành phố Bạch Sơn , sự ảnh hưởng của thành phố Bạch Sơn đối với huyện Hải Dương sẽ không còn nhiều, trái lại đối với huyện Hải Dương thì lực ảnh hưởng gia tăng mãnh liệt chính là đối với tỉnh Giang Đô, trong khi thành phố chúng ta lại đầu tư cho con đường lớn như vậy , chẳng khác nào đào ao cho người thả cá.
Hạ Nhật Tinh nâng chung trà lên cùng Đường Bính Khôn cụng một cái , ông đem sự lo lắng của mình trãi lòng nói ra …..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.