Chương trước
Chương sau
Thị trấn An Sơn có kiến trúc giống như là một cái thôn lớn vậy chứ chẳng có nét gì là một nơi phát triễn xứng tầm tên gọi là một thị trấn, ở đây chỉ có một con phố chính , từ đầu này có thể nhìn xuyên suốt đầu kia, chạy dài hai bên đường là những căn nhà trệt thấp, có thể nhận ra được ngay thị trấn này rất nghèo khó, cũng có những cửa hàng buôn bán nhưng chủ yếu là bán kim chỉ hoặc là nhu yếu phẩm sinh hoạt , các loại cửa hàng siêu thị tại đây hoàn toàn không có, đây là đang nhìn với góc độ một thị trấn, nơi mà bình thường dân chúng toàn vùng đổ về mua đồ dùng hàng ngày đấy, cảnh tượng như vậy thì cũng hiểu được tình huống kinh tế ở dưới các thôn là tệ đến cỡ nào.
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở trước cỏng ủy ban thị trấn, một vài đứa bé con lập tức vây quanh nhìn nhìn từ trên xe hơi bước xuống hai người, lúc này Đinh Nhị Cẩu có cảm giác mình như là con khỉ trong vườn bách thú bị một đám con nít chỉ chỉ chõ chõ nhìn xem, đây là niên đại gì mà còn có tình trạng một đám con nít vây quanh ngạc nhiên khi thấy xuất hiện có chiếc xe hơi bên trong có người.
– Đi thôi , chúng ta vào trong uỷ ban nhìn xem.
Khuôn mặt Trọng Hải thật bình thản không biểu lộ điều gì , vì thế Đinh Nhị Cẩu câm nín đi theo Trọng Hải tiến vào bên trong tòa nhà ủy ban thị trấn, kề bên cổng ủy ban chỉ có một căn nhà ngói nhỏ bé lẻ loi, xem qua cũng có thể đây là căn phòng của bảo vệ.
Tại đây hình như mọi người cứ tùy tiện ra vào , không có một người bảo vệ nào cả.
– Chắc tình hình an ninh trật tự ở đây tốt lắm nên không cần có bảo vệ giữ cổng.
Đinh Nhị Cẩu đi theo sau lưng Trọng Hải buột miệng nói ra .
– Không phải tình hình trị an tốt, mà là vì nơi đây quá nghèo, muốn đi ăn trộm cũng chẳng có gì để mà trộm, vậy thì việc gì mà mướn bảo vệ , uổng phí thêm tiền công một người.
Trọng Hải liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói chuyện, chỉ lạ là lúc này là giờ làm việc , nhưng tất cả các căn phòng đều đóng kín cửa, khi đi vào đến gần thì nghe tiếng động khe khẽ từ trong một gian phòng truyền ra “ cạch..cạch … “ Trọng Hải nhướng mày lắng tay nghe , Đinh Nhị Cẩu cũng đã hiểu , đây là tiếng đánh bài mạt chược, nhưng phức tạp hơn là có tiếng người xì xầm thu tiền thắng thua .
– Điện thoại có máy quay phim chứ? Chuẩn bị đi.
Trọng Hải hỏi.
Đinh Nhị Cẩu lập tức từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra , sử dụng đến chức năng quay phim , đi theo Trọng Hải hướng về phía căn phòng đó đi đến , sản phẩm nước Mỹ quả thật không tệ , quay phim rất rõ ràng , cho dù là vừa mới đẩy cửa đi vào trong phòng, hình ảnh vẫn tốt không có chịu ảnh hưởng gì đến ánh sáng bên trong.
Trong phòng ván bài mạt chược vừa mới chia lại xong, mọi người còn chưa có kịp cầm bài , đúng lúc này Trọng Hải nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào , Đinh Nhị Cẩu tay cầm điện thoại vừa vặn có thể đem cảnh tượng trong phòng quay phim toàn bộ , nhưng nếu không chú ý thì sẽ nhìn không ra là hắn đang quay phim .
Đúng lúc, chủ tịch thị trấn Từ Khánh Vui đang hí hửng vừa mới đại thắng thu hơn 100 đồng , trong lòng đang vui vẻ, không có nghĩ rằng vừa ngẫng đầu , đã nhìn thấy Trọng Hải bước vào .
Lúc mới bắt đầu còn không có nhận ra ai , bởi vì Trọng Hải khi đi vào thì ở góc độ cái bóng bị che , cho nên khi Trọng Hải đến trước cái bài thì ông ta mới thật sự thấy rõ người tới là ai .
Chủ tịch thị trấn Từ Khánh Vui run rẫy đứng lên, nói lắp bắp:
– Chủ tịch..chủ tịch sao ông…lại tới đây?
Ba người còn lại đều chưa từng gặp qua Trọng Hải , chỉ có Từ Khánh Vui là có mặt khi Trọng Hải mới nhậm chức, khi ấy ông ta đứng từ xa xa xem qua , nhưng trong chốn quan trường Từ Khánh Vui thuộc dạng lão làng rồi, cho nên nhãn lực vẫn phải có thừa để nhận ra người này chính là chủ tịch huyện, vì thế hiện tại bây giờ ông ta đang sợ hết hồn hết vía .
– Ông Từ , nhìn thấy ông rất nhàn nhã đấy, hôm nay thắng tiền cũng không ít .
Trọng Hải liếc nhìn trước mặt Từ Khánh Vui một đống màu đỏ tiền mặt ở trên bàn nói .
– Không có … bài bạc …ăn tiền, chỉ là chơi …vui.
Từ Khánh Vui nói như nghẹn lại .
Ba người kia là phó chủ tịch Vương Bách Thắng , chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình Lý Diệu Mạnh, cuối cùng là chủ nhiệm tài vụ Hồ Lập Kim .
– Ông Từ , ông chơi bài tôi cũng không phản đối, nhưng ông lại chơi trong giờ làm việc , nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, thì chức vụ chủ tịch thị trấn này làm sao ông còn có thể làm tiếp được, thời buổi bây giờ phóng viên chỗ nào cũng có, bộ ông tưởng rằng ở đây thì xa mặt trời, không ai thấy được phải không? Ông nhìn ở phía sau lưng tôi là thư ký của tôi Đinh Trường Sinh, vừa rồi cảnh tượng các ông chơi bài hắn đều quay phim lại rồi, nếu đổi lại là thành người khác đoạn phim quay này trực tiếp rơi bị đưa lên trên mạng , vậy thì Tết năm nay ông có còn được làm chủ tịch thị trấn để ăn lễ mừng năm mới sao?”
Trọng Hải trong nói chuyện, lặng lẽ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu , hắn hiểu ý đem điện thoại di động tắt đi, lãnh đạo đang cùng người khác nói chuyện thì không nên quay phim…
– Chủ tịch , tôi đây là …lần đầu tiên chơi , tôi xin thề , tuyệt đối không có lần sau đâu, chủ tịch… tôi cam đoan . . .
Trọng Hải nhìn ba người kia gằn giọng:
– Ba ông ra ngoài sân đi dạo mát trước đi , tôi và lãnh đạo của các ông có lời muốn nói.
Ba người như được đại xá , lập tức vọt ngay ra cửa , Đinh Nhị Cẩu cũng theo sau ra ngoài khép cửa lại, hắn nghĩ thầm dựa theo tình huống thế này, nếu vào thời xưa, lãnh đạo nhất định sẽ giận dữ , lôi ra đánh mỗi tên mấy chục hèo, nhưng đến giờ thì tràng cảnh máu chảy da tan không có xuất hiện , xem ra trong lòng lãnh đạo đã có cách rồi .
– Từ Khánh Vui , hôm nay ông dám ở đây chơi bài, ông cũng có khí phách lắm, nhưng tôi không nghĩ tới khí phách của ông lại tập trung vào những quân bài trên cái bàn này…
Trọng Hải lạnh băng nói , trong tay co thành nắm đấm hung dữ quật xuống mấy quân bài trên bàn , rổn rảng tiếng quân bài rơi xuống đất, chứng kiến trận lôi đình giận dữ của chủ tịch huyện, thần kinh Từ Khánh Vui bị phá vỡ triệt để .
Từ Khánh Vui không phải là sợ Trọng Hải , mà là ông ta lo lắng trong tay Đinh Nhị Cẩu có phần quay phim thu hình lại , với tình hình như vậy, ông ta ở đây cũng xem qua trên TV không ít , rất nhiều quan viên so với ông chức vụ lớn hơn nhiều lắm, nhưng bởi vì bị phóng viên chụp ảnh hoặc quay phim mà bị Ban Kỷ Luật Thanh Tra xâm nhập điều tra , 99% đều tra ra vấn đề kinh tế , như vậy thì đã có lý do đưa ra công lý xét tội, ông ta sợ hãi là chính điều này .
Từ Khánh Vui lập tức “ bịch “ một tiếng quỳ trên nền nhà.
– Chủ tịch , xin tha cho tôi một mạng , đời này kiếp này tôi sẽ là người của chủ tịch, ông muốn tôi làm cái gì, tôi liền làm cái đó , tha tôi lần này đi, tôi thề về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
Từ Khánh Vui năm nay 41 tuổi, có đến chức vụ này đến ngày hôm nay thì ông ta cũng chịu đựng cũng không dễ dàng gì , cho nên khi trong căn phòng này chỉ còn có Trọng Hải và ông ta, vì thế cũng không đoái hoài tới cái gì liêm sỉ nữa , đầu gối đàn ông là vàng, không thể đơn giản muốn quỳ xuống là được , nhưng cũng phải xem là đang quỳ trước mặt ai? Vì cái gì mà quỳ ? Hiện tại trước mắt khẩn cấp như vậy, đây là lúc quan tâm đến vận mệnh tiền đồ của mình, quỳ một cái thì cũng đâu là cái gì chứ ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.