Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 133: CHỈ QUẢN LÝ MỘT MÌNH EM.
– Bây giờ mợ phải về nhà…
Chân Mỹ Lệ vẫn còn uể oải mệt nhọc nói, cũng chẳng buồn nhắc đến số tiền mà Đinh Nhị Cẩu nói, thân thể mệt nhoài, hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, để quên đi câu chuyện hoang đường sáng sớm nay.
Đinh Nhị Cẩu dù là có tật háo sắc nhưng hắn vẫn rất có nguyên tắc của mình, nhất là một khi từ trong thâm tâm, hắn đã muốn người mợ tuyệt vời này sẽ là người đàn bà của hắn, hắn chỉ có ý nghĩ là sẽ giúp cho Chân Mỹ Lệ chứ không hề vì lợi dụng được cô, rồi sẽ quên đi những gì đã hứa.
– Chờ cháu một chút, cháu muốn hỏi mợ thêm một chút tình hình trong thôn đễ còn tính cách!
Đinh Nhị Cẩu thật sự là chẳng muốn trò chuyện điều gì với Đinh Đại Khuê cả, nhưng bây giờ vì Chân Mỹ Lệ đã hy sinh để tìm cách trợ giúp cho chồng mình, nếu hắn có giúp thì chính là giúp cho Chân Mỹ Lệ, còn Đinh Đại Khuê chẳng qua chỉ là được hưởng lợi lây mà thôi!
Qua lời của Chân Mỹ Lệ thì trong thôn nhiều người vẫn lén lút lên núi chặt cây của Lâm trường bán, để kiếm sống qua ngày, hiện tại trong cơ quan Lâm Ngiệp vẫn chưa cải cách nên vẫn chưa có hoàn toàn triển khai vấn đề gì liên quan đến cây rừng với dân miền núi.
Nếu là Chân Mỹ Lệ nói thật như vậy, hắn suy nghĩ có thể tìm cách lập dự án như Đinh Đại Khuê nói, nhưng phải kết hợp tìm đến Lâm trường để bàn phương án hợp tác giao cho dân trong thôn nhận thầu khai thác và trồng lại rừng, sau đó từ trên khe núi, nuôi thêm gà vịt thỏ heo, cũng chưa hẳn giúp cho dân làm giảu, mà có thể tạo cho họ có công ăn việc làm và thu nhập, nếu phương án khả thi, đương nhiên cái chức trưởng thôn không có ai khác ngoài Đinh Đại Khuê.
– Sự tình không phải là dễ dàng, có thể phải chờ một thời gian, không phải là chuyện tài chính, mà là phương án phải tính kỹ càng mới được, cháu sẽ suy nghĩ tới việc khi nào có tín hiệu tốt sẽ báo cho mợ biết, còn số tiền cháu nói gửi mợ, vài bữa nữa cháu rút tiền sẽ chuyển qua cho mợ.
– Trời sắp sáng tỏ, mợ phải trở về! À…nếu có về thôn Lệ Viên, nói mợ gửi lời thăm Lưu Hương Lê, nhắn với cô ấy khi nào có dịp, mợ sẽ đến thăm.
Nói xongChân Mỹ Lệ đứng dậy về nhà, bỏ lại Đinh Nhị Cẩu đứng nhìn theo ngơ ngác, có tật thì giật mình, vừa nghe Chân Mỹ Lệ nhắc đến Lưu Hương Lê, thì hắn giật mình hoảng hồn, rồi mới chợt nhớ ra bọn họ là chị em bạn dì với nhau….
Sau khi Chân Mỹ Lệ rời khỏi, Đinh Nhị Cẩu bấm điện thoại gọi cho Dương Phụng Tê, bên đầu điện thoại kia, Dương Phụng Tê giọng nói nghe qua có vẻ uể oải, hình như là tinh thần không tốt lắm.
– Mới sáng sớm như thế này, gọi điện thoại cho chị có chuyện gì không?
– Ha ha, nhớ chị nên gọi, hôm qua về thăm nhà, sáng sớm thức dậy thấythấy chung quanh nhà trống trãi cô quạnh quá, nên nhớ tới chị, nếu có chị ở đây, chắc chắn là không buồnnhư vậy !
– Hì hì..một là em đến chỗ chị ở, hai là em cứ ôm căn nhà cô quạnh ở quê mà nằm ngủ, chổ ở của em, cho dù chị có chết cũng sẽ không đến đấy đâu! Có thời gian rãnh không, đến Thượng Hải một chuyến chơi đi, chị có mấy người bạn sẽ làm mai cho em !
– Chị đổi nghề làm bà mai mối được rồi đó, có phải cảm thấy lúc gần gủi với em, vô cùng thỏa mãn suиɠ sướиɠ, nên mới muốn chia sẽ em với vài người bạn thân của chị cho em vậy!
– Chỉ cần em không ngại, thì chị sẵn sàng, trong số những người bạn này, ai cũng có trong tay nắm giữ tiền, nếu em muốn tiền đẻ ra tiền, đây không phải cũng là một kiểu hợp lý để đầu tư sao, cho nên chị sẽ giới thiệu các người phụ nữ đó cho em hì hì…! Tại vì chuyện khai thác quặng đất hiếm (rare-earth) kiếm tiền có lẽ sẽ gặp vô vàn khó khăn rồi!
Dương Phụng Tê thấp giọng nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe qua trong lòng cũng nặng nề lo lắng, biết là đã xảy ra chuyện không hay.
– Sao vậy? Ở trên không cấp giấy phép khai thác sao?
– Chuyện này giờ đã thành vấn đề khó giải quyết, bên bộ khoáng sản đã phê duyệt rồi, nhưng không biết ai đem chuyện này đâm thọt lên đến bên trên trung ương, hiện tại nhà nước đang khống chế trữ lượng đất hiếm (rare-earthrấtnghiêm ngặt, với lại mẫu kiểm tra đo lường từ bên địa chất, ở trung ương cũng đã có được, quặng đất hiếm (rare-earth) ở thị trấn Lâm Sơn địa phương của em, hình như là phù hợp đối với sản phẩm chế tạo bên quân đội rất tốt, cho nên chính phủ yêu cầu chúng ta, không được tinh luyện nguyên chất, mà phải pha trộn thêm các hợp chất khác vào, mà nếu như vậy, phí tổn sẽ gia tăng cao, trước mắt chưa gì, đã có vài công ty đầu tư đã rút lui rồi, chị đã phái người đi cùng phó chủ tịch thành phố Bạch Sơn đi Bắc Kinh tìm mối quan hệ xã hội rồi, nhưng chỉ e ngại là chỉ tốn tiền mà hiệu quả không cao lắm!
– Nếu nói như vậy, trong thời gian gần là chưa khai thác được rồi phải không?
– Sự thật tình huống là như vậy! Có gì không ? Chuyện này có làm liên lụy đến em sao?
– Không có, vẫn chưa ảnh hưởng tới mức độ đó, vừa rồicó địa phương muốn vay vốn nhưng cần phải có em làm cán bộ nhà nước bảo đảm thì họa may mới vay được, nhưng chị cũng biết,nếu muốn vay tiền ngân hàng nhà nước, lúc nào cũng phải có tài sản thế chấp, hoặc là người trong cơ quan chính quyền bão lãnh, như vậy ngân hàng lúc nào cũng nắm đằng chuôi rồi, vì vậy chỉ khổ cho những ngườichân chính muốn vay ngân hàng nhà nước thì rất khó,không vay vốn được, nhất là những người nông dân!Vậy ý của em là chị có nhiều tiếm lực tài chính mà chưa có nơi đầu tư, chi bằng về nội địa mở thêm một chi nhánh công ty tài chính cho vay tiền dạng đầu tư vừa và nhỏ, như vậy cũng coi như đó là con đường hợp pháp để đầu tư, vừa kiếm tiễn lãi, vừa giúp được cho những người dân cần vay vốn làm ăn!
– Mở công ty tài chính cho vay tiền, dạng cho vay đầu tư vừa và nhỏ cũng không phải là chuyện xa lạ thời buổi bây giờ, tại Thượng Hải, hoặc các khu công nghiệp mới, đều có những công ty tài chính cho vay như thế, và lần lần đã biến tướng thành công ty cho vay nặng lãi, bộ em không sợ, khi chị mở công ty ở nơi đó thì cũng giống như vậy sao?
– Làm như vậy không được, tại tỉnh nào cũng đều có sở tài chính nhà nước quản lý cho nên sẽ có biện pháp, chị cứ dựa theo luật lệ pháp luật mà làm, chính phủ sở dĩ cho phép có các công ty tài chính tồn tại, mục đích là thỏa mãn yêu cầu mượn nợ của thành phần làm ăn đầu tư, buôn bán vừa và nhỏ, mà nếu chị đổi thành công ty cho vay nặng lãi như thế thì tuyệt đối không được!
– Vậy nếu chị cho các địa phương như là các thôn vay, rồi thu nợ không được thì làm sao bây giờ? Em đi thu cho chị à?
– Hì hì …chỉ cần là các khoản vay đó, được sự qua tay thẩm định của em, thì cam đoan sẽ hồi lại số tiền vay đó cho chị, được chưa?
– Hừ….đánh đố với chị à!Giờ thì chị mới phát hiện thêm ra, trước kia em là kẽ tham tiền, nhưng hiện tại đã biến thành một tên mê quyền lực rồi, thông qua việc này có phải là có quan hệ đến chuyện em lên chức hả?
– Chị nói em mê quyền lực, đúng đó! Chị cứ suy ngẫm lại đi, hiện giờ chị quản lý được bao nhiêu người? Còn em hiện tại dù chưa là cả, nhưng cũng đang quản lý trên vạn người rồi, cho nên chị suy tính lại một chút đi!
– Ưʍ..chị thì không cần phải quản lý nhiều người như vậy làm gì! Hừ..chị trong lòng thì nghĩ, chỉ cần quản lý được một mình em, để em phục vụ chị thỏa mãn suиɠ sướиɠ là được rồi..hừ…hừ…!!!
Giọng nói lúc này của Dương Phụng Tê dâʍ đãиɠ lợi hại, Đinh Nhị Cẩu ở bên này đầu dây điện thoại,ƈôи ŧɦịŧ có chút cầm giữ không được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.