Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2049.

-Như thế nào, đêm nay em không ở lại nơi này sao?

Qua một hồi, Đinh Trường Sinh ôm lấy Phó Phẩm Thiên nghỉ ngơi xong, rồi đứng dậy bắt đầu mặc vào quần áo, Phó Phẩm Thiên kéo qua cái chăn che lại thân thể mình, rồi hỏi.

-Em vừa mới đến địa phương này, đối với nơi này không phải quen thuộc, chỉ sợ có người đ nhìn chằm chằm vào em, đây cũng là lý do em muốn mẹ con chị đi ra ngoài, em thì không sao cả, vạn nhất mẹ con chị bị người công kích, thì em sẽ rất áy náy…

Đinh Trường Sinh nói tuy rằng ngắn gọn, nhưng Phó Phẩm Thiên hiểu ý tứ của hắn..

Nghĩ tới chỗ này, Phó Phẩm Thiên liền không nhắc lại, yên lặng giúp Đinh Trường Sinh thu thập xong, sau đó thì yên lặng , Phó Phẩm Thiên so với những người đàn bà khác thì không giống, nàng vẫn luôn yên lặng chờ đợi, hôm nay nàng gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh chính là bởi vì Miêu Miêu, nếu như không phải là bởi vì chuyện của Miêu Miêu, nàng sẽ không gọi số điện thoại này, tuy rằng hắn chỉ ở loanh hoanh bên trong thành phố này.
Phó Phẩm Thiên đem Đinh Trường Sinh đưa ra cửa, rồi ngồi thừ tại trên ghế sofa, nghe bên dưới lầu tiếng xe hơi khởi động, lúc này Miêu Miêu đi ra, yên lặng đi đến bên người Phó Phẩm Thiên, khoác ở cánh tay của nàng, hai mẹ con cứ như vậy dựa sát vào nhau, trước giờ chưa từng có an tĩnh qua như vậy.

-Mẹ thật thương chú ấy vậy sao? Vẫn cứ muốn dựa vào chú ấy?

Miêu Miêu âm thanh rất nhỏ, nhưng lời này chẳng khác nào búa tạ đánh xuống..

-Con còn nhỏ biết gì, đi ngủ đi . Phó Phẩm Thiên mặt đỏ lên, nói.

-Mẹ, con không còn nhỏ nữa, sự tình của mẹ con hiểu, con cảm thấy chú ấy không tệ, chỉ là chú ấy quá bận rộn, tương lai sau này nếu con tìm nam nhân, tuyệt đối sẽ không có khả năng tìm kiếm một người giống như vậy, con sẽ kiếm một người lúc nào cũng ở bên cạnh con, đây mới là trách nhiệm của một nam nhân, nhưng còn chú ấy, tốt thì tốt, nhưng chú ấy có thuộc về mẹ không?
Miêu Miêu bĩu môi nói.

-Hắn giúp chúng ta nhiều lắm, nếu như không có nhờ hắn, ba con có khả năng sẽ chết sớm hơn, khả năng ngay cả một cái lễ tang cũng làm không thành, vậy mẹ phải nên báo đáp hắn thế nào đây?

Phó Phẩm Thiên sâu kín nói.

-Nếu như mẹ muốn báo ân, cũng không cần phải làm như thế, nếu như mẹ chân ái yêu thương chú ấy, ít nhất mẹ phải làm cho chú ấy biết là mẹ ghen, mẹ tin tưởng lời chú ấy nói sao? Chú ấy trước kia như thế nào lại không sợ một vài người tìm đến chú gây phiền toái, hơn nữa, chú ấy cũng chưa kết hôn, vậy thì chú ấy sợ cái gì?

Miêu Miêu lay động đầu nhỏ, nghi hoặc nói, nàng cũng đang bực tức vừa rồi hắn lại không vượt qua cái giới hạn cuối cùng với nàng…

-Được rồi, còn đừng có vui buồn thất thường như vậy nữa, của của mẹ không cần con quan tâm đến, mẹ đồng ý để con đi ra nước ngoài du học, nhưng hiện tại phải học tập cho giỏi, nhất là học giỏi tiếng Anh, nếu không, con có đi nước ngoài cũng là vô ích..
-Thật hả mẹ… mẹ là người tốt nhất.

Miêu Miêu lập tức ôm lấy Phó Phẩm Thiên, nói.

-Bắt đầu từ ngày mai, coni không về ký túc xá ở trường, mỗi ngày mẹ sẽ đưa đón con, ngày mai mẹ sẽ cố gắng xin từ chức làm chủ nhiệm lớp, hắn nói không sai, sự tình gì cũng không bằng con gái của mẹ, con mới là trọng yếu.

Phó Phẩm Thiên nói.

-Đinh Trường Sinh nói ?

Miêu Miêu hỏi.

-Được rồi, đi ngủ đi.

Phó Phẩm Thiên từ chối cho ý kiến nói.

…………………………………………………………………………………..

Tào Băng một mực chờ đợi Đinh Trường Sinh, hắn không nói chắc chắn là sẽ đến, cũng không nói không đến, điều này làm cho Tào Băng trong lòng bất ổn, sự tình tối hôm qua quá mức vội vàng gấp gáp, nhưng hôm nay thì lại quá mức nhàn rỗi, chỉ có một việc là chờ đợi mà thôi..
Cuối cùng, có tiếng gõ cửa, Tào Băng cao hứng dép cũng không mang, liền chạy đến cửa, theo bên trong mắt mèo hướng ra phía ngoài nhìn, quả nhiên là hắn, nàng lập tức liền mở cửa phòng ra, cao hứng nhìn hắn.

Đinh Trường Sinh nhìn phía sau, mỉm cười bước vào trong phòng, trong phòng khắp nơi màu hồng, ngay cả rèm cửa cũng màu hồng.

-Thích không, đây đều là do em bài trí đấy , bận rộn hết một ngày .. .

Tào Băng vừa vào cửa liền khoác cánh tay Đinh Trường Sinh, đối với Tào Băng mà nói, nàng chưa từng ở qua gian phòng tốt như vậy..

-Thật sự là vất vả cho em… .

Đinh Trường Sinh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt Tào Băng, nói.

-Em không biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng hôm nay đối với em mà nói rất trọng yếu, anh biết không, em chờ đợi ngày này đã bốn năm rồi, đến giờ mà em vẫn còn không tin đây là thật , bởi vì tất cả ập tới quá đột ngột.
Tào Băng dựa sát vào Đinh Trường Sinh, nói.

-Anh đi tắm chút .

Đinh Trường Sinh nói.

-Vâng…để em giúp anh đem quần áo đi giặt, sáng mai quần áo kịp khô rồi.. .

Tào Băng nói.

Đinh Trường Sinh cởϊ qυầи áo đi tắm, Tào Băng cầm lấy cái thau đem quần áo Đinh Trường Sinh bỏ vào, sau đó bắt đầu giặt quần áo hắn, nhưng lại phát hiện tại trên quần áo hắn có vài sợi tóc dài, vừa nhìn thì biết là tóc của phụ nữ, trong chớp mắt nàng liền dừng lại.

Bất kỳ cái gì một cô gái nào yêu tha thiết nam nhân của mình thì đều không có khả năng đại độ để cho nam nhân của mình cùng chung với nữ nhân khác, mặc dù biết Đinh Trường Sinh đàn bà không chỉ là một người, nhưng ngay vào ngày đối với mình là trọng yếu như vậy, hắn lại đi tìm một người đàn bà khác, điều này làm cho trong tâm Tào Băng sôi trào liền lạnh xuống..
Mãi cho đến khi Đinh Trường Sinh tắm rửa xong đi ra, Tào Băng vẫn chưa có giặt xong quần áo.

-Làm sao vậy?

Đinh Trường Sinh nhìn thấy sắc mặt Tào Băng không tốt, hỏi.

-Không, không có việc gì, chính là nhớ tới sự tình trước kia, nên em mất thần..

Tào Băng che giấu nói.

Đinh Trường Sinh ở trên giường nhin xem điện thoại, một hồi sau, Tào Băng đem quần áo giặt phơi xong rồi đi đến, nàng chậm rãi leo lên giường, nằm ở bên người Đinh Trường Sinh, lúc này, Đinh Trường Sinh cảm giác được Tào Băng không được bình thường, vì thế quay đầu nhìn nàng, hỏi:

-Nếu chúng ta đã đến mức như vậy rồi, có chuyện gì mà còn giấu diếm quanh co, có gì em cứ hỏi đi…

Tào Băng không phải là nhất thời hưng phấn, mà là trong lòng đã sớm âm thầm yêu hắn, lúc này bất quá là hai người đã đi đến mức giới hạn cuối cùng, nhưng tình yêu đều là ích kỷ , điểm này ai cũng không giải thích được vì sao?
-Thật cái gì cũng có thể hỏi sao?

Tào Băng ngẩng đầu, trong mắt ẩm ướt , ngây ngốc hỏi.

-Đúng, cái gì đều có thể hỏi, chỉ cần anh có thể trả lời, đều sẽ nói cho em biết..

Đinh Trường Sinh vuốt mái tóc dài của nàng nói.

-Vậy thì được rồi….anh… tại Bạch Sơn có phải là còn có người đàn bà khác phải không?

-Ừ…đúng là có.

Đinh Trường Sinh không nghĩ tới Tào Băng trực tiếp hỏi như vậy, những người đàn bà của hắn đều là lảng tránh cái đề tài này, nhưng Tào Băng lại không phải như vậy, bởi vì nàng đã xem hăn như là tính mạng của nàng, nàng muốn đem hắn giấu kín, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, càng không có khả năng để cho người đàn bà khác lên giường với hắn, nàng đã xem Đinh Trường Sinh trở thành một cái đồ chơi của riêng mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.