Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 2010.

-Hả….chị đến thành phố Bạch Sơn công tác ở phòng tổ chức cán bộ?

Đinh Trường Sinh có vẻ không tin, Bạch Sơn không thể so được với tỉnh thành, vậy Lương Khả Ý đến nơi này có cái lợi ích gì mà nàng thu được?

-Chứ em nghĩ sao?

Lương Khả Ý cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn, một bên hờ hững không quan tâm nói.

-À…, em hiểu rồi, để để rèn luyện, đúng không, trong thời gian bao lâu?

Đinh Trường Sinh làm như đã hiểu rõ ràng, trong suy nghĩ của hắn, Lương Khả Ý đến đây nhất định chỉ là mạ vàng, cái gọi là tạm giữ chức, bất quá là che giấu tai mắt của người, để rồi trong thời gian ngắn sẽ nhảy lên cao hơn, hiện tại những loại quan nhị đại như thế này, không có khả năng ở phía dưới lâu dài, có khi chỉ xuống ở trong thời gian vài ba hôm, lúc trở về thì đã lên chức.
-Em nghĩ sai rồi, mặc dù là xuống đây rèn luyện, nhưng cũng không phải là tạm giữ chức, bây giờ chị cùng phòng tổ chức cán bộ tỉnh đã không còn có quan hệ, không còn có vướng bận gì cả….

Lương Khả Ý lườm nhìn Đinh Trường rồi nói, hiển nhiên đối với suy đoán của hắn, nàng rất bất mãn.

-Thật hay giả ? Nơi này có cái gì để mà rèn luyện, chị so cùng mọi người thì rất khác, chúng ta trong tay không có gì cả, muốn hướng bò leo lên, phải chính mình tự bò từng nấc một, giống như người leo núi, còn chị trên người đã có sẵn dây thừng, không cần bò tứng nấc, chỉ cần túm dây thừng đi lên là được rồi .

Đinh Trường Sinh trào phúng nói.

-Đinh Trường Sinh, em khinh thường chị vậy sao?

Lương Khả Ý lần này là giận thật, nàng vốn cho rằng Đinh Trường Sinh có thể lĩnh thịnh tình của mình, nào biết gia hỏa kia lại bắt đầu trào phúng chế giễu khả năng làm việc của mình, giống như mình và hắn có tư thù vậy.
-Không có, chẳng qua là em cảm thấy chị không cần thiết phải phí sức như vậy thôi".

-Thôi đi..., chị cho em biết, đời này chị chỉ có hai tấm gương lớn, một là cha của chị, chị biết cha mình là làm sao được như ngày hôm nay, cũng biết là tốn biết bao gian nan vất vả, cho nên chị không muốn dựa vào cha mình, chị muốn mình tự phấn đấu, hơn nữa, em cũng minh bạch, cho dù là chị gặp khó khăn đến đâu đi nữa, cũng không sánh được bằng khó khăn của cha mình trước kia, bởi vì ít nhất chị vẫn còn có người cha này… .

Lương Khả Ý lòng dạ phi thường phóng khoáng, về chính trị lại rất thành thục …

-Um…vậy còn một tấm gương kia?

-Tấm gương kia thì thì em không cần phải biết.

Lương Khả Ý ngữ khí kiềm hãm lại, cúi đầu nhìn thực đơn nói.

-Được rồi, em không hỏi nữa, bất quá, lúc chị trở về hãy nói cho cha chị biết, hãy quan tâm kỹ hơn đến người anh của chị, nếu chúng ta đã biết được Lâm Bình nam là dạng người như thế nào, thì đối phương dĩ nhiên cũng biết người anh của chị thuộc dạng người gì…
Đinh Trường Sinh nói.

-Em có ý tứ gì? Anh của chị lại có thể so cùng tên hỗn trướng kia sao?

Lương Khả Ý tức giận nói.

-Chị tức giận làm gì, đây là em đề tỉnh, chuyện nhà của chị thì người trong nhà tự mình biết, đúng không?

Đinh Trường Sinh liếc mắt nói, tuy rằng thằng gia hỏa này không nói ra, nhưng Lương Khả Ý biết là trong mắt Đinh Trường Sinh, hắn rất coi thường người anh của mình, nhưng có thể oán trách ai đây, đúng là anh mình là một kẻ cà lơ phất phơ, ai cũng có thể nhìn ra được đúng là kiểu con nhà nha nội, Đinh Trường Sinh nói như vậy đã coi như là khách sáo, nàng cũng biết đây là hảo ý của Đinh Trường Sinh nhắc nhở.

Ai cũng không ngờ tới, phân cục trưởng khu Bạch Sơn -Lưu Quan Dương lại là tên hán tử, không quan tâm đến người kỷ ủy tra hỏi như thế nào, chỉ là một câu dứt khoát, toàn bộ sự tình xảy ra tại phân cục cảnh sát khu Bạch Sơn đều là chính mình tự chủ trương, không có người dính líu liên quan, tự mình chính là kẻ chủ mưu.
Sau khi nghe bên kỷ ủy cục công an thành phố hội báo, Tào Kiến Dân lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ đành hướng đến bí thư thành ủy Đường Bỉnh Khôn hội báo, nhưng ông cũng rất rõ rang, Đường Bỉnh Khôn đối với cái kết quả như thế này thì sẽ không hài lòng.

Nhìn thấy Đường Bỉnh Khôn nhíu mày, Tào Kiến Dân trong lòng không yên, đừng nói lãnh đạo không hài lòng, ngay cả mình cũng cảm thấy bức xúc, nhưng Lưu Quan Dương tên gia hỏa này phảng phất là đứng mũi chịu sào, quyết tâm một mình nhận lấy tất cả sự việc..

-Kiến Dân, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, lão phải tổ chức sắp xếp lại cục công an thành phố, có một số việc nhìn đơn giản, kỳ thật đã thấm vào đến tận bên trong xương cốt, nếu như kéo dài, chỉ sợ là không tránh khỏi thành vấn đề lớn, đội ngũ công an xảy ra vấn đề, lão làm cục trưởng thì cũng bị liên quan đến trách nhiệm, tốt hơn là nhân cái cơ hội này, chấn chỉnh lại toàn bộ hệ thống công an, hiện tại nhìn thấy, cái nồi cơm này nấu cơm chưa chín kỹ rồi .
Đường Bỉnh Khôn bất đắc dĩ nói nói.

Đối với lời nói của Đường Bỉnh Khôn, Tào Kiến Dân làm sao không biết ý tứ? Nếu Lưu Quan Dương là người của phó cục trưởng Kha Tử Hoa, vậy thì có thể đem Kha Tử Hoa đào ra, đối với Thành Thiên Hạc tuyệt đối là một đả kích trầm trọng, nhưng bỗng nhiên lại bị kẹt đứng lại vì tên tiểu phân cục trưởng này đứng ra nhận thay tội hết, điều này làm cho Đường Bỉnh Khôn thật là tức giận.

Tào Kiến Dân thấy Đường Bỉnh Khôn vẫn còn bực bội về việc này, vì thế nói:

-Nếu không, đối với Lưu Quan Dương, chúng ta lại tiến hành xâm nhập điều tra, tôi cũng không tin không nắm được cái đuôi của hắn…

-Quên đi, nếu như làm như vậy, thì có vẻ chúng ta quá vội vàng, tác dụng có thể hoàn toàn ngược lại, cơ hội cũng không có khả năng nhiều lắm, lúc này sự tình của Lưu Quan Dương là do lão không nắm bắt lấy cơ hội, làm việc quá chậm.
Đường Bỉnh Khôn bất mãn vô cùng, đối với thuộc hạ của mình, cũng không giấu diếm thái độ, ông muốn để cho Tào Kiến Dân biết, mình đối với công việc của lão đã sinh ra bất mãn, làm cho lão gia hỏa kia có lòng sợ hãi, lãnh đạo đối với ngươi không tín nhiệm thì không thể nghi ngờ là đối với tiền đồ chính trị của ngươi đã bị tuyên bố xử tử hình.

Quả nhiên, Tào Kiến Dân không nhắc lại, nhưng trong lòng dị thường tức giận, đang tính toán như thế nào trở về tạo áp lực đối với Lưu Quan Dương.

-À…. phân cục trưởng khu Bạch Sơn đã chọn có người chưa?

Đường Bỉnh Khôn hỏi.

-Bí thư, mấy ngày nay tôi bận rộn sự tình của Lưu Quan Dương, nên chưa có suy nghĩ về chuyện này … .

Tào Kiến Dân không dám nói thật, kỳ thật lúc thời điểm đang động đến Lưu Quan Dương, thì ông cũng đã chuẩn bị người của mình trám vào phân cục khu Bạch Sơn rồi, nhưng lúc nghe Đường Bỉnh Khôn hỏi như vậy, ông đành đem ý đồ chân thật của mình cất giấu rồi, bởi vì lấy kinh nghiệm của ông, phàm khi lãnh đạo hỏi chọn người của một vị trí nào đó, thì ý tứ tuyệt đối không có khả năng là thật sự muốn nghe ý kiến của ngươi, hoặc là đề cử người, mà là chính lãnh đạo đã có chọn người thích hợp rồi, mà vấn đề chọn người tám phần đã định xuống, chính mình lại đi xúc vào cái rủi ro kia làm gì?
-Ừ…thôi được rồi, lần trước Đinh Trường Sinh đến nơi này, hắn đã muốn tự mình tuyển chọn một người đảm nhiệm vị trí phân cục trưởng khu Bạch Sơn, hắn vừa đến đây nhận công tác, có rất nhiều sự việc cần phải có thời gian, cho nên tôi đã đáp ứng, về chuyện này lão và hắn nên cộng tác, bên trên văn phòng công an tỉnh, lão cũng giúp đỡ phối hợp một chút .

Đường Bỉnh Khôn nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhưng khi Tào Kiến Dân nghe vào bên trong lỗ tai, đây đúng là một cái tin nặng ký, chính mình bận rộn chạy tới chạy lui, lại là làm bình phong cho tên tiểu tử này, nguyên lai gia hỏa kia sớm đã nhắm đến cái vị trí phân cục trưởng kia, chính mình bất quá là công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, còn gióng trống khua chiêng đến văn phòng thành ủy cáo trạng, gia hỏa này tâm tư không thể không làm người cảnh giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.