Từ hôm bữa đám cưới tới giờ đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười luôn.Lúc đám cưới nhìn khuôn mặt cô rất bình thường y chang đây không phải đám cưới của cô mà của một người khác vậy.
Nụ cười đẹp dịu dàng mê người khiến người ta không thể nào dời mắt đấy cứ in trong tâm trí của anh.
Lý Thiên Nguyệt quay qua thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đang đứng ngoài cửa thì vội thu nụ cười lại trở về với khuôn mặt không chút biểu cảm khiến cho anh tức chết luôn.
Anh có làm gì cô đâu mà cô bị cái quái gì thế vậy chứ?
Nhưng tức giận thì tức giận anh vẫn cố giữ khuôn mặt bình thường không một chút dao động bước vào bàn ăn nói" Ăn cơm thôi"
Cô ở phía sau cũng từ từ bước vào bàn ăn ngồi xuống bắt đầu hưởng thức bữa sáng.
Ăn cơm xong thì anh chuẩn bị đi làm còn cô thì ở trong nhà chả làm gì hết.
Đợi Mạc Thiên Nhật Dạ đi rồi thì bây giờ cô mới có thời gian xem xét căn nhà này.Nhưng nếu nói đây là căn nhà thì lại không đúng vì đây giống căn biệt thự hơn rất rộng đẹp uy nga nữa nhìn khỏi có chỗ chê luôn.
Cô vừa đi xung quang căn nhà vừa xem thấy có cái cammera nào lắp ở đây không để còn biết đường mà ngờ.
Xem một vòng căn nhà không thấy gì khả nghi thì cô bước vào phòng mình gọi điện cho ai.
" Alo cậu gọi cho tới có chuyện gì không?" Chu Lộ Khiết mới sáng sớm đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995959/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.