Nói xong Ánh Nguyệt bước đi lại bàn của mình bỏ mặc Cảnh An Nhiên đang trợn mắt nhìn cô.
Ngồi vào chỗ,Chu Lộ Khiết lặng lẽ giơ ngón cái tỏ ý tán dương cô.Chu Lộ Khiết nhướn mày ý muốn nói: Rose của chúng ta thật giỏi.Dám ở trước mặt Mạc Thiên Nhật Dạ mà tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác!
Ánh Nguyệt nhìn cô nhưng không nói gì.Bất chợt ánh mắt cô va vào người đàn ông từ nãy giờ vẫn đang nhìn chầm chầm vào cô.
Bất giác cô cảm thấy chột dạ nhưng nghĩ lại mình chả làm gì sai.Vả lại cô và anh cũng không có mối quen hệ nào,anh ta tức giận thì cũng chả liên quan gì đến cô.Nhưng có điều anh ta làm gì phải tức giận?
Cô thấy từ lúc cô vào đây anh ta vẫn chung thủy ngồi trên ghế,cũng chẳng mặc cô làm gì.Vậy thì cô quan tâm để làm gì chứ?
Bỗng đèn chợt tắt,tiếng la thất thanh vang lên phá tan màn đêm.
Ánh Nguyệt dùng ánh sáng ít ỏi nhìn chỗ ngồi kế bên mình.Chu Lộ Khiết đã biến mất rồi.
Ồ...Lyan đã bắt đầu hành động.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều tiếng hét cách đó không xa lại vang lên" Á! Có xác chết!"
Ánh Nguyệt đứng bật dậy men theo ánh sáng còn sót lại ở ngoài đi lại đám người đang vây quanh ở đó.
Người mất mạng là Tổng giám đốc Mai của Công ty cơ lực.Người đàn ông là đã ngoài bốn mươi.Ông ta cũng không phải là người làm ăn lớn.Vậy sao Chu Lộ Khiết phải giết ông ta?
Đây cũng không phải cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995671/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.