Ngày hôm sau,Ánh Nguyệt thức dậy đã nằm trong phòng của mình ở khách sạn.
Nhớ đến hôm qua.Khi cô đang ngồi suy sụp dưới nền đất lạnh thì Giảng Phàm không biết từ đâu xuất hiện hốt hoảng chạy vào đỡ cô dậy.
" Giám đốc Ánh Nguyệt,sao cô lại ở đây?"
Ánh Nguyệt kìm chế cảm xúc,nhìn Giảng Phàm đáp" Trời tối quá nên tôi không nhận biết được số phòng dẫn đến đi lạc"
Giảng Phàm nghe vậy cũng chỉ gật đầu đỡ cô dậy đưa cô ra ngoài.
Bên ngoài đã lấy lại điện,dưới lầu cũng không còn cảnh náo nhiệt như lúc nãy.Chắc từ lúc lên đây cảnh sát cũng đã đến đưa thi thể của người đó đi rồi.
Ánh Nguyệt dụi dụi mắt bước xuống giường.Cầm điện thoại lên cô kiểm tra xem có tin gì quan trọng không.Cả mấy chục cuộc điện thoại của Tôn Lịch Nhi.
Ánh Nguyệt tiện tay bấm vào cuộc gọi.Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.
Thấy Tôn Lịch Nhi không nói gì,cô mới nhẹ giọng nói" Tớ mới vừa tỉnh dậy liền thấy mấy cuộc gọi của cậu.Lịch Nhi,cậu có chuyện gì mà gọi tớ nhiều thế?"
" Hứ!Cậu còn nói nữa hả? Hôm qua thấy tối rồi mà cậu chưa về nên tớ mới gọi cho cậu.Kết quả chả có ai bắt máy,tớ đây ôm một bụng tức đi ngủ."
Nghe vậy thì Ánh Nguyệt mới cảm thấy tội lỗi không ngờ cô bạn thân của Lý Thiên Nguyệt lại tốt đến vậy.Nhưng có điều đây là bạn của Lý Thiên Nguyệt không phải là của cô.
" Nhi Nhi,tớ xin lỗi.Đêm qua về trễ quá tớ cứ tưởng cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-trai-ngang-anh-yeu-em/2995666/chuong-145.html