Tôi tỉnh lại lần thứ hai thì đã nằm trên giường bệnh rồi, bên cạnh là mẹ tôi!
Bà đang khóc! Nhìn thấy tôi mở mắt bà kêu lên.
- con tỉnh lại rồi.
Tôi cũng khóc.
- mẹ, con xin lỗi mẹ
Mẹ không nói gì, hồi lâu sau nghe mẹ kể tôi mới biết lúc người lái xe kia đưa tôi vào viện đúng lúc gặp mẹ đáng đứng dưới sảnh đợi tôi về, người đó nhờ mẹ cùng đỡ tôi vào, mẹ liền nhận ra tôi, tôi vẫn còn sợ hãi nói.
- là Sơn, là anh ta muốn giết con, mẹ ơi con sợ lắm con ngỡ không được nhìn thấy mẹ nữa, chúng ta về nhà đi mẹ...
- con yên tâm không sao rồi, mẹ đã gọi công an rồi...
Ngay ngày hôm sau tôi nghe mẹ nói công an đã mời Sơn về đồn làm việc nên cũng yên tâm, vết thương của tôi cũng không nặng, không trúng chỗ hiểm nên tôi đã có thể đứng dậy tập tễnh đi lại được, ai ngờ chiều hôm đó mẹ chồng tôi đột ngột tới tìm tôi, bà ta xách theo 1 lẵng hoa quả hỏi thăm tôi và xin tôi bỏ đơn tố cáo Sơn, lúc đó mẹ tôi vừa hay đi vào liền không kiêng nể mà mắng.
- dựa vào đâu muốn con tôi từ bỏ? Là con trai bà muốn giết người đấy, nếu con bé không chạy kịp thì giờ chắc chẳng còn mạng nữa, con trai bà cứ chờ mà bóc lịch đi.
Mẹ chồng tuy đang muốn cầu tôi nhưng khi nghe mẹ tôi nói vậy cũng không kìm được nói lại.
- con trai tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929665/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.