Tôi nhớ lúc vào Sài Gòn trên tay vẫn xách hành lý, vậy mà hiện tại hành lí cũng chẳng còn, có khi còn bị Yến ném đi hoặc đốt đi không thương tiếc cũng nên,tôi cứ 1 đường mà đi trong đêm vắng, tim đập thình thịch, cảm giác đơn độc và sợ hãi lại xâm chiếm lấy tôi,phía trước mặt thấp thoáng 2 bóng người đang đi về hướng tôi khiến cho tôi giật mình theo phản xạ quay đầu lại không ngờ đằng sau cũng không biết từ đâu xuất hiện 2 gã đàn ông khác, bọn chúng từ phía trước và phía sau bao vây tôi.
- các anh...các anh...
- đi đâu 1 mình khuya vậy cô em?
- tôi...
Sợ quá tôi lách người định bỏ chạy nhưng 4 gã đàn ông kia đã nhanh như chớp tóm được tôi và kéo mạnh tôi lại, tôi bị bọn chúng khống chế lôi tuột vào 1 con hẻm tối tăm, 1 chiếc dép rơi trên mặt đường vắng lặng....
_____
Thắng ngủ dậy sớm hơn mọi ngày, anh theo thói quen vươn tay sang bên cạnh nhưng bên cạnh trống không!
Thắng bật dậy, căn phòng vắng teo chẳng thấy bóng dáng Hương đâu, trong nhà tắm cũng không có, anh để ý thấy thẻ ngân hàng hôm qua anh cho Hương vẫn nằm nguyên ở đó.
Thắng lẩm bẩm...
Cô ta đi đâu rồi nhỉ?
Anh gọi cho lễ tân khách sạn hỏi 1 chút liền được lễ tân cho hay.
- cô gái ở cùng phòng với anh đã rời khỏi từ đêm hôm qua rồi ạ.
Thắng không phải ngốc, anh biết Hương bỏ đi rồi, chỉ là không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929653/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.