Chị dâu bỏ về nhà ngoại rồi nhưng anh Huân cũng chả gọi điện hay có ý định đón chị ấy về, tôi nói với anh.
- anh gọi cho chị ấy xem thế nào đi.
- kệ nó, muốn đi đâu thì đi.
- anh đừng như thế, còn con trai anh nữa mà...
Anh Huân lại buồn bực hút thuốc...
- tất cả là tại em, để em xin lỗi chị ấy.
- mắc mớ gì em phải xin lỗi, anh chưa bảo nó xin lỗi em thì thôi đi..
- chị ấy nói đúng mà anh.
- đúng sai cái gì? Đây đang nói đến cách cư xử giữa người nhà với nhau, bêu xấu em chồng trước mặt bạn của chồng mà chấp nhận được à?
Mẹ tôi đi từ trong ra.
- anh con nói đúng đó Hương, con đừng nhịn nó quá, lúc nó ở cữ con chăm nó giữa con và nó có chuyện gì mẹ biết hết đấy chỉ là mẹ không nói ra thôi.
Tôi không ngờ mẹ lại biết chuyện đó.
- chuyện qua rồi mà mẹ.
Mẹ quay qua nói với anh Huân.
- cứ để nó bên ấy, khi nào bình tĩnh thì vợ chồng nói chuyện với nhau...
Buổi tối, tôi ôm cu bon ngủ say trên giường, trong đầu cứ áy náy mãi chuyện của vợ chồng anh Huân, đột nhiên điện thoại di động của tôi reo lên.
Là 1 số lạ.
- alo ai đấy ạ..
- ....
- alo cho hỏi ai đấy ạ.
- là tôi!
2 chữ đơn gian nhưng lại khiến tay tôi cứng ngắc trong chốc lát, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-thu-hai/1929615/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.