Bố phải hi sinh cho em nhiều quá! - Cô áy náy nói với anh.
Chồng cô dịu dàng vuốt tóc cô, bình thản trả lời:
- Đáng mà. Em cũng phải hi sinh biết bao nhiêu còn gì. Xin lỗi em, từ khi về làm dâu nhà Largarde em đã chịu đủ thứ thiệt thòi.
Anh đan những ngón tay mình vào những ngón tay búp măng của cô, rồi chợt nhận ra, giật giọng hỏi:
- Nhẫn đâu, hả? Đừng có bảo em tin cuộc li hôn của chúng ta là thật nhé.
- Đây này! - Cô nói, kéo sợi dây chuyền khuất bên trong áo ra.
Anh vùng vằng giận dỗi:
- Sao lại thế, anh còn đeo trên tay mà em lại mang giấu đi.
- Anh có biết em phải chờ đợi anh mỏi mòn đến thế nào không? Em đã giận anh vô cùng, 1 dòng viết cho em cũng khó khăn với anh đến vậy sao? Nói cho mà biết, may anh xuất hiện chứ không thì em cho cuộc li hôn này giả thành thật rồi đấy.
- Anh cũng khốn khổ lắm em biết không, mẹ cho người giám sát anh khắp nơi. Có lúc anh còn nghĩ hay mình giả điên để không bị dòm ngó nữa. Nhớ em và con đến cồn cào cả ruột gan mà không được gặp. Mỗi sáng mở mắt ra điều đầu tiên anh muốn làm là chạy ra ga bắt tàu vào Sài gòn, em lại còn trách anh. - Anh nói đầy ấm ức.
Cô đành dỗ dành:
- Thôi mà, em xin lỗi, em trách oan anh.
Rúc đầu vào ngực cô dụi dụi, anh hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820969/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.