Hai năm trước.
Hy Thần bước đi thật chậm trên con phố nhỏ, đã qua một tháng kể từ ngày Tử Di mất, trong một tháng đó hắn chẳng khác nào một tên nghiện rượu. Hắn uống liên tục từ sáng đến đêm, uống nhiều đến nỗi dạ dày cũng bị xuất huyết. Nhưng rồi hắn nhận ra rằng, càng uống đầu óc hắn càng trở nên tỉnh táo, hình ảnh của những ngày tháng đã qua lại tràn đầy tâm trí hắn. Vậy là hắn không uống nữa, thay vào đó hắn đi dạo vào ban đêm, những cơn gió đông lạnh buốt giúp hắn làm tê liệt những cảm xúc, như vậy sẽ không đau nữa.
Đôi mắt lạnh cùng với cái nhìn dửng dưng, hắn nhìn lướt qua một cô bé có mái tóc dài màu hạt dẻ đang bị một đám lưu manh trêu chọc. Khuôn mặt dính đầy cát bẩn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của cô. Cô bé ấy đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn như muốn cầu xin hắn giúp nhưng hắn chỉ nhìn cô đúng một giây rồi dửng dưng bước qua.
- Dừng tay
Một giọng nói lạnh như băng cất lên khi một tên trong đám lưu manh định giơ tay đánh nó. Hai tên đang giữ nó liền thả tay ra và quay lại phía phát ra tiếng nói.
- Định làm anh hùng hả người đẹp? - một tên lưu manh hỏi với giọng cợt nhả.
- Tao không định làm anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng, tao là con gái mà nhưng bây giờ không làm không được.
- Ranh con! mau biến đi đừng có can thiệp vào chuyện của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-em-yeu-anh/2401959/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.