Đám con gái ở trong phòng run bần bật không dám thở mạnh một tiếng nào. Người canh gác đi lại nghiêm ngặt.
"CMN! Hôm qua tao đã nói với mày rồi, lịch trình thay đổi đêm nay sẽ chuyển hàng đi, mày khôn hồn đem hai con khốn đấy về đây cho tao!" Tên này là tên cầm đầu vừa lúc nãy mới về đây.
"Đại ca bình tĩnh, hai con đàn bà liệu chạy được bao xa."
Hắn ta hừ nhẹ một tiếng, cầm điếu cầy trâm thuốc hít một hơi, "Người đó đến chưa?"
"Đang trên đường đến, gấp gáp lắm."
"Liệu thần hồn đối xử cho tốt vào, để lại hai người ở đây trông bọn này tao với mày đi tìm hai con khốn đấy cho xong việc nốt đi." Hắn ta đeo lại chiếc găng tay, mặc bộ quần áo mưa, trời lúc này cũng hết tầm tã, chỉ còn vài giọt mưa lướt phướt.
Mọi giác quan của Thái Vy lúc này căng thẳng hơn mãn cảm hơn bao giờ hết. Từng đường đi đều phải cận trọng, tiếng còi hú vừa nãy là đã hiểu rồi. Bọn chúng có xe, còn cô và Kỉ Tư Thiên chỉ là hai đứa con gái tay chân yếu mềm.
Không biết do nước mưa hay mồ hôi của cô tuôn ra trên trán của cô.
"Đừng đi lên đường cái." Thái Vy kéo tay Kỉ Tư Thiên kịp lúc con bé leo lên.
Mái tóc ướt dính bết vào mặt Kỉ Tư Thiên khẽ gật đầu, "...Chị... Chân chị ổn chứ."
Thái Vy mới nhìn vào chân mình gật đầu đáp: "Ổn."
Men theo dọc bờ này cũng không phải là cách, chắc chắn bọn nó sẽ phát hiện ra nhanh chóng. Thái Vy nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773145/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.