Anh vệ sĩ nằm gục dưới đất, còn người ở vườn hoa kia đã không còn bóng dáng. Ông Lê cố giữ bình tĩnh đi đến nhìn quanh một hồi, chỉ thấy trên ghế có chiếc kẹp tóc của Kỉ Tư Thiên sáng nay hí hửng đeo ở trên xe nay chỉ thấy kẹp tóc còn lại người đã mất tăm.
Lòng của ông dậy sóng, cũng không giữ được bình tĩnh, chỉ sợ rằng hai cô bé sẽ xảy ra chuyện thật. Ngàn vạn lần trách bản thân! Tại sao lúc đấy ông không đi cùng hai cô chứ, Tống Bảo từ xa xa đi đến thấy người vệ sĩ nằm trên đất thì lập tức chạy đến, vẻ mặt khó chịu của ông Lê đã hiện lên không cần nói cũng biết, hai người kia đi đâu rồi.
"Ông chủ, cô chủ...bị...bị bắt cóc rồi."
Nam Mộ ở đầu dây bên kia lập tức phun ngụm nước chè đang uống ra, Diệp Mạc đưa mắt nhìn chồng mình.
"Cái gì?" Giọng Nam Mộ rống lên ngập tràn sát khí.
"Là do tôi, tôi xin lỗi vì đã không thể làm tròn trách nhiệm, xin ông chủ cứ trừng phạt thích đáng." Ông Lê chính trực nói một giọng rất nghiêm túc, là do ông nên hai cô bé mới... Do ông chủ quan, chỉ mang theo một người vệ sĩ.
"Đợi tôi, tôi sẽ đến."
Diệp Mạc không biết vì điều gì lại làm chồng mình tức giận đến thế, chén trà để ở mép bàn lúc bà lướt qua không may lại làm rơi nó, cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lại, bà đã bị đứt tay, không biết trúng chỗ gì máu chảy ra khá nhanh. Từng giọt máu đào rơi xuống làm Nam Mộ hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773143/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.