Thái Vy lúc này thấy rõ là be like luôn ấy, không biết làm gì nữa từ quả lúc đó cảm giác sợ Nam Cường của cô nâng lên đến thêm hai con số không.
Ghét thì ghét nhưng ăn cơm vẫn không thể tránh mặt được bởi anh chính là một tên độc tài....
Cho cậu Vàng ăn cơm Thái Vy làm, nó vui lắm cứ ngoáy đuôi tít thò lò luôn, đúng là chỉ có nó bây giờ mới an ủi được trái tim nhỏ bé của cô.
Hôm sau, xe đã chuẩn bị, Nam Cường lôi Thái Vy lên xe, sau khi đã hỏi cho ra lẽ ở lúc ăn cơm anh chắc chắn rằng từ sự việc cứu anh, đến sự việc nắm được thời cơ xử lí tên phản bội chắc chăn không phải ăn may, Thái Vy nào dám nói dối nhưng chỉ trả lời một cách qua loa, cô sợ sẽ tiết lộ quá nhiều về mình.
"Không phải ăn may."
Nam Cường muốn hỏi thêm nhưng thấy anh mắt né tránh của Thái Vy nên thôi.
Vậy nên hôm nay anh quyết định kéo cô đi theo mặc cho cô từ chối. Dưới ánh mắt của Nam Cường cô đành thỏa hiệp chứ biết làm sao. Một ánh mắt cảnh cáo không cần nói cô cũng hiểu rằng: "Lươn lẹo là coi chừng đấy."
Nam Cường hừ lạnh, Thái Vy bĩu môi không đáp, quả thật đi với anh lúc nào là nguy hiểm lúc đấy, sao cô cứ có cảm giác từ bao giờ mình đã cuốn vào một vòng nguy hiểm không lối thoát thế nhỉ...
Trên xe lúc này cô mới nhớ đến người đàn ông phản bội, Thái Vy bồi một câu hỏi Nam Cường.
"Nè, thế người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773047/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.