Một ánh mắt liếc nhìn Thái Vy với thái độ châm trọc, thực sự khiêu khích nhẫn lại của cô. Mọi thứ gì mà quy củ linh tinh, người này không nên dây rưa cô liền vứt hết ra khỏi đầu.
"Anh đối xử với ân nhân của anh như vậy sao Nam Cường."
Thái Vy liếc mắt ánh mắt bùng nổ nhìn Nam Cường. Nan Cường nhếch miệng đáp.
"Ồ, không biết ai là ân nhân của ai.
Tiêu Vy cô không nhớ gì sao?"
Nhớ, nhớ cái khỉ mốc nhà anh.... Chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu cô nóng muốn vỡ tung ra rồi nói gì nghĩ đến. Nghe Nam Cường lưu manh nói vậy cô chộp lấy cái gối ném vào người anh, thực sự nếu không phải chân đang bị thương thì cô chắc chắn sẽ đánh chết anh ta.
"Không nói gì à, vậy để tôi kể chi tiết cho cô nghe nhé." Nam Cường tránh nhẹ nhàng.
"Mẹ kiếp, Nam Cường anh muốn gì đây. Chiếm tiện nghi của tôi hại tôi bị thương đã vậy... đã vậy.... Dù sao thì tôi cũng trả cho anh hết số tiền nợ nần rồi còn đâu.
Tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác gây chuyện với tôi là sao?"
Thật ra Nam Cường vốn định dùng giọng điệu hài hòa để nói chuyện với Thái Vy nhưng ngay sau khi không thấy cô ở trong phòng thì lập tức, tức giân anh cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Miệng nhắc đến chuyện đêm qua định thương lượng sẽ chịu trách nhiệm với cô ai dè thế này đây.
Thái Vy cứ hết lần này đến lần khác khiêu chiến nhẫn lại của anh. Anh nhịn không nổi, đã lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773042/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.