Chương trước
Chương sau
Con trai cô vẫn còn sống sao? Tin tức này như một tia sét đánh thẳng vào niềm tin của Tống Gia Tuệ, khiến khát vọng sống của cô trỗi dậy hơn bao giờ hết... cô không những phải sống vì bản thân cô mà còn cả anh và đứa con trai bé bỏng bị lưu lạc của họ nữa...

“Hóa ra là anh ta!..” Trần Nam lắng nghe mà đã lờ mờ hiểu được đoạn hội thoại của hai người, cả người hắn run lên bất giác tìm cách trốn khỏi đám hỗn độn đó mà chuồn đi mất.

Thư ký Nhạc lúc này cũng bắt đầu chạy lại nắm lấy tay Tống Gia Tuệ kéo lên trên nhưng trọng lượng cơ thể của bắn vượt tiêu chuẩn nên hai người kéo rất khó khăn.

Sắc mặt Hoàng Minh Huân đột nhiên biến đổi, Tống Gia Tuệ cũng sợ tái mặt đi, cố liếc mắt về phía dưới mình, đúng lúc đó thấy cảnh tên đó đang cầm dao, ngay giây phút đó cô như người mất hồn không nghĩ được gì nhưng rất nhanh đã lấy chân đạp điên loạn vùng vẫy đạp vào ngực anh ta.

"A..."

Vì một tay cầm dao nên hắn chỉ còn một tay để ôm lấy chân Tống Gia Tuệ, cô đạp hắn ta như vậy thì chắc chắn là rơi xuống rồi.

Bup!

Cơ thể tên thuộc hạ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động, Hoàng Minh Huân cùng với Nhạc Thế Luân kịp thời kéo tay Tống Gia Tuệ từ dưới lên, cô hướng ánh mắt nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy một vũng máu và một cơ thể nằm dưới đó không rõ diện mạo nữa.

“Không sao, mọi chuyện qua rồi...” Hoàng Minh Huân ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của Tống Gia Tuệ, vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi “Anh ở đây! Anh trở về rồi, đừng sợ! Anh đã về rồi đây...

Lời nói của anh vẫn không thể hóa giải được sự sợ hãi và hốt hoảng của Tống Gia Tuệ.

Tên thuộc hạ rơi xuống cũng chỉ vì cú đạp sau cùng đó của cô, còn Hoàng Minh Huân của ngày hôm nay... thay đổi nhiều tới mức làm cho cô cảm thấy xa lạ hơn trong cả tưởng tượng.

Trước mắt tối sầm lại, Tống Gia Tuệ ngất đi, dường như trước khi hôn mê cô nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát.

[...]

Khi Tống Gia Tuệ tỉnh lại thì cô đang ở trong bệnh viện, cô đã không còn nhớ nổi trong có nửa năm nay cô đã phải bao nhiêu lần vào viện rồi.

Hoàng Minh Huân ngồi bên cạnh giường cô, hoặc cũng có thể nói Lăng Nguyên đang ngồi trông cô.

Anh vẫn với khuôn mặt đầy vết sẹo như rết bò đó.

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo không ngừng, Tống Gia Tuệ nằm trên giường nhìn lên trần nhà cảm thấy có chút buồn bực, cô chẳng muốn động đậy gì nữa.

Một đôi bàn tay đột nhiên kéo chăn đắp lên tận cổ cô.



“Em tỉnh rồi?” Giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên bên tai cô, cô từng mong ước nghe thấy giọng nói này hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ không chắc chắn, cô quay đầu sang một bên, Hoàng Minh Huân đưa tay ra vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.

Tống Gia Tuệ đột nhiên co rúm, thu mình lại né tránh anh.

Bàn tay anh lơ lửng trong không trung “Trách anh à?”

Tống Gia Tuệ suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói “Lẽ nào em không nên trách anh à? Từ đầu tới cuối anh đều để em ngoài cuộc, bây giờ... thì kết quả thế nào?”

Nhớ lại giây phút tranh giành giữa sự sống và cái chết đó cô đã hại chết một mạng người.

Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng cô đạp và anh ta rơi xuống đất vỡ đầu, trái tim cô lại như bị một tảng đá đè chặt lên, cả người cô lại run lên hốt hoảng. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc không cho phép bản thân mình tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

“Tình thế bất đắc dĩ mà thôi!” Hoàng Minh Huân giải thích “Bây giờ anh thú nhận hết với em, em muốn biết điều gì?”

Cuống họng Tống Gia Tuệ nghẹn lại, cô đang đấu tranh với hình ảnh trong đầu.

Cuối cùng, cô kìm nén hết lại, đem sự chú ý hướng về phía Hoàng Minh Huân, giả vờ với bộ dạng như không làm sao.

“Thư ký Nhạc sớm đã thông đồng với anh rồi đúng không?”

Anh không nói gì, đưa tay với lấy tờ giấy vệ sinh bên cạnh giúp cô lau mồ hôi trên trán, Tống Gia Tuệ tự cho rằng anh thầm thừa nhận rồi, trong lòng càng thấy phản cảm hơn.

“Bây giờ em không muốn biết thêm điều gì nữa!” cô ngồi dậy, sau đó nói “Em muốn về nhà!”

“Được! Nhạc Thế Luân đã giúp chúng ta chuẩn bị phòng rồi!”

“Xin lỗi anh, ý em nói là em muốn về nhà em, chứ không phải là đi cùng anh. Chúng ta đã ly hôn rồi, xin anh tự trọng một chút”.

Sắc mặt Hoàng Minh Huân có phần hơi khó coi “Em có thể đừng nhõng nhẽo được không?”

Tống Gia Tuệ khẽ cười, để lộ hàm răng trắng “Tôi thích nhõng nhẽo đấy, Lăng tiên sinh! Anh đi mà làm Lăng Nguyên của anh chẳng phải tốt hơn à, làm Hoàng Minh Huân làm cái gì? Bây giờ Hoàng Minh Huân là kẻ phạm tội chạy trốn đấy, anh thừa nhận làm gì? Muốn lợi dụng tôi à? Lẽ nào muốn tôi lấy Dương..

Lồng ngực rộng của anh đột nhiên áp sát vào người Tống Gia Tuệ, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, rồi hôn cô cuồng nhiệt ngăn lại toàn bộ hơi thở của cô.



Cách xa mấy tháng trời, giống như sự kiên nhẫn của anh tới giờ đều được giải tỏa hết ra.

Anh đột nhiên đè cô xuống giường, hai tay giữ chặt vai cô hôn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ mở mắt ra nói “Anh biết em đang giận anh, sau này anh sẽ không làm cho em tức giận nữa, đều nghe em hết, em bảo anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó...”

Hai mắt Tống Gia Tuệ đỏ ngầu lên, cô đưa hai tay đập vào vai anh giận dỗi, cánh cổng tình cảm lại được rộng mở, mọi cảm xúc được thổ lộ hết ra.

“Anh là đồ lừa đảo! Tên lừa đảo lớn nhất thế giới~”

“Ừm, anh là kẻ lừa đảo đã lừa dối em”.

Hoàng Minh Huân liên tục gật đầu, dùng làn da mặt sần sùi của mình cọ sát vào làn da mềm mại của cô, đôi mắt lờ mờ, bàn tay quờ quạng khắp cơ thể cô.

“Đừng... đừng như thế!” Tống Gia Tuệ đẩy anh ra, có chút khó chịu “Anh dậy đi, đừng có lần nào cũng dùng cái chiêu này, em còn chưa nói hết, em sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh đâu, em rất kiên định đấy!”

Càng nói, âm thanh phát ra từ miệng cô càng lớn, rồi không nhịn được mà òa khóc.

Vì cơ thể phải chịu sự đè nén nên nhịp thở không đều, hơi thở hổn hển của cô làm cho người khác có cảm giác muốn ăn thịt cô ngay vậy.

Hoàng Minh Huân cười nụ cười nhìn đểu đểu, một tay vòng qua cổ cô, cơ thể dưới của anh ghì chặt lấy cơ thể cô.

Cảm giác cơ thể phía dưới mình như đang có gì đó đè nén, sắc mặt Tống Gia Tuệ càng đỏ lên tức giận “Em bảo anh đứng dậy!”

Ngày hôm nay Hoàng Minh Huân nhẹ nhàng ngọt ngào điềm đạm hơn bất cứ khi nào, anh cúi đầu chạm nhẹ đôi môi mọng nước của mình vào tai cô, nhìn tai cô đang đỏ rực lên anh càng lấy làm thích thú, anh cười hỏi “Em chắc chắn là muốn bây giờ anh đứng lên chứ không phải ấn mạnh hơn à? Anh cứ tưởng tối nay em rất cần anh đấy!”

“Ai thèm vào mà cần anh!” hơi thở Tống Gia Tuệ càng không ổn định, cô run run nói “Anh là đồ lừa đảo, em thực sự không hiểu được anh rồi...

Hoàng Minh Huân cắn môi mình vào tai cô, vị trí đó càng làm cho Tống Gia Tuệ kích thích “Em cứ yên tâm đi! Đây là lần cuối cùng anh lừa em”

Tống Gia Tuệ vẫn còn đang suy nghĩ anh lừa cô bao nhiêu lần, nhưng không kịp tố cáo anh, đột nhiên cơ thể lạnh toát, anh cầm lấy một tay cô đi tháo chiếc thắt lưng da trên người anh ra.

Cô tròn xoe mắt “Không được, đây là bệnh viện, chúng ta...

“Quan tâm nhiều thế làm gì? Khi mà em ép anh phải thừa nhận anh là Hoàng Minh Huân thì em nên biết trước điều anh sẽ làm với em khi gặp em là thế này rồi chứ!”

Nói xong, anh điên loạn hôn lên môi để ngăn lại mọi sự phản kháng của cô, trong giây phút ngắn ngủi, Tống Gia Tuệ dường như cảm thấy anh như muốn nuốt chửng lấy cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.