Người đàn ông chỉ khẽ cười nhẹ, ngồi đối diện với Tống Gia Tuệ, anh ta chỉnh lại cà vạt, gọi một cốc cà phê.
“Để tôi giới thiệu về bản thân một chút trước đã, tôi làm giám đốc thị trường tại một công ty, tuy là mỗi hôm đều làm việc rất mệt nhưng lại có tiền tiết kiệm nhiều. Nhìn cô tuổi chắc cũng còn trẻ, cũng rất xinh xắn, tôi cũng không lừa cô, tôi đã từng kết hôn một lần, sau đó ly hôn rồi. Nếu chúng ta cho nhau một cơ hội thì cô có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng”.
Tống Gia Tuệ quan sát nét mặt của anh ta, đã qua một đời vợ rồi cũng thành thật nói ra, không biết vì nguyên nhân gì nhưng đây thật sự là người đàn ông tin cậy mà mẹ Lục Nhã Vy đã chọn sao?
Tuy nhiên theo lời của Lục Nhã Vy thì không được từ chối quá nhanh và quá thẳng thừng, phải làm cho cô ấy trông đáng ghét trong mắt họ để họ tự từ bỏ. Thế là cô hắng giọng, bày tỏ sự kiêu ngạo “Thật ra anh kiếm được bao nhiêu tiền, tiết kiệm nhiều bao nhiêu tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói anh đã từng kết hôn rồi, chúng ta chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, vả lại một người ngoại hình ưa nhìn, công việc ổn định như anh lại phải đi xem mắt để tìm bạn đời, vậy làm sao tôi có thể tin tưởng được anh là một người có thể dựa dẫm vào?”
“Không có pháp luật nào quy định là đàn ông đã từng kết hôn thì không được đi xem mắt đúng không? Những người xung quanh không phù hợp thì tôi có quyền tận dụng một số mối quan hệ để tìm kiếm một cơ hội cho bản thân không được sao? Lại nói này Lục tiểu thư, tôi cũng đã nói rõ là tôi ly hôn rồi bây giờ là một người đàn ông độc thân với sự nghiệp ngày một thăng tiến, nhiều người nhìn vào phải mơ ước”.
Tống Gia Tuệ bĩu môi, người đàn ông này tự cao tự đại quá thể.
“Vậy thì dược, xin hỏi tại sao anh lại ly hôn với vợ trước?”
“Không có gì, chỉ là phong cách sống không hợp nhau thì ly hôn thôi” Người đàn ông đưa tay lên xem giờ, nói nghiêm túc “Nếu chúng ta đã đều là người trưởng thành, tôi cũng nói thẳng, tôi đã ba mươi hai tuổi rồi, gia đình cũng giục nhiều nhưng tôi không có tâm trí nào để yêu đương cả. Sau khi kết hôn, cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, có điều trước khi quyết định có kết hôn hay không, hai chúng ta sẽ ở cùng một thời gian, sống thử xem thế nào”.
Trong lòng Tống Gia Tuệ đột nhiên tức giận, cô mắng thầm “Nói trắng ra là ngủ cùng nhau, anh ta nghĩ cô ngốc hay sao mà không hiểu ý đó”.
“Xin lỗi Lưu tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau, hôm nay tạm thời thế này thôi đã!” Tống Gia Tuệ từ chối rất thẳng và dứt khoát, căn bản vì cũng không nghĩ tới người đàn ông đã từng kết hôn.
Người đàn ông đột nhiên đứng phắt lên “Ý gì hả? Không ưng tôi có phải không? Tôi còn chưa chê cô đấy, hai mươi mấy tuổi đầu đã đi xem mặt, chắc chắn là bị chơi chán rồi nên không gả đi đâu được!”
“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?” Tống Gia Tuệ cũng đứng phắt lên, bàn tay cầm chặt lấy cốc cà phê “Anh mới là đồ lưu manh gì, lại còn tự cao tự đại! Chẳng có đứa con gái nào thích cái loại trâu già như anh đâu!?”
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ tái xanh, cắn răng “Cô dám nói lại một lần nữa không?”
“Nếu anh ra tay thì tôi dám báo cảnh sát, dù gì thì tôi cũng chẳng có danh tiếng gì, không so được với anh người đàn ông đã từng có một đời vợ…”
Hai người đứng mặt đối mặt, xung quanh đã có người lại gần nhìn với ánh mắt khác thường.
Sắc mặt người đàn ông vẫn cứng đơ, nói lạnh lùng “Hức! Đóng kịch thanh cao!”
Sau đó liền cầm cặp rời nhanh khỏi đó, Tống Gia Tuệ khó chịu một lúc, mới đợi người đàn ông thứ hai tới, nhưng càng tới sau càng là người có vẻ tin cậy.
Chủ đề của người đàn ông thứ hai là: Tôi không có tiền nhưng hai chúng ta có thể cùng nhau tạo dựng sự nghiệp.
Chủ đề của người đàn ông thứ ba là: Sau khi kết hôn cô chỉ thuộc về một mình tôi.
Người thứ tư…
Tống Gia Tuệ càng lúc càng choáng váng, cô ngạc nhiên tự hỏi làm sao Lục Nhã Vy có thể đối mặt với những người đàn ông với đủ các thành phần thế này để xem mặt, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã tới lúc hẹn người đàn ông sau cùng, đó là một vị bác sĩ của một bệnh viện nào đó.
Hai người ngồi đối diện với nhau, vị bác sĩ nhìn Tống Gia Tuệ với ánh mắt thăm dò “Cô không phải là Lục tiểu thư đúng không?”
“Hả… ý anh là?”
Vị bác sĩ từ tốn nhấp một ngụm cà phê rồi nói “Phiền cô gọi cho Lục tiểu thư bảo cô ấy tới, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy”.
Tống Gia Tuệ nheo mày, cô không hiểu rốt cuộc người đàn ông này có ý gì.
“Anh biết Lục Nhã Vy?”
“Cô ấy tới rồi cô tự nhiên sẽ biết!”
Tống Gia Tuệ đang nghĩ anh ta có mục đích gì, Lục Nhã Vy liền cầm một túi đồ ăn vặt, cười tươi rói bước vào từ cửa quán cà phê.
Lục Nhã Vy nhìn thấy Tống Gia Tuệ vẫn đang xem mặt bèn ngồi xuống một bàn cách đó không xa đợi.
Vị bác sĩ nhìn theo ánh mắt của Tống Gia Tuệ, phát hiện sự tồn tại của Lục Nhã Vy, anh ta khẽ cười rồi đứng lên từ từ tiến qua phía đó, anh ta dừng bước trước mặt Lục Nhã Vy.
“Lục tiểu thư, đã lâu không gặp”.
Lục Nhã Vy đơ người ra, nheo mắt lại “Anh là…?”
“Bệnh viện tư nhân Hoàng Châu hai năm trước, lẽ nào Lục tiểu thư quên rồi?”
Bệnh viện Hoàng Châu…
Lục Nhã Vy mới đầu còn suy nghĩ sau đó nghiêm mặt đứng lên “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Cách đây không lâu tôi làm việc mắc sai sót nên bị đuổi việc rồi, bây giờ đang ở vào trạng thái thất nghiệp. Lục tiểu thư có thể giúp tôi tìm một công việc không? Không cần phải rất tốt, chỉ cần thoải mái hơn trước một chút là được!”
“Tôi vẫn còn là sinh viên đi học, anh thấy tôi có thể giúp anh à?”
“Nhà họ Lục cô có tiền có quyền, thêm nữa bây giờ cô còn nhà họ Vũ chống lưng, có gì mà không giúp được chứ?”
“Xin lỗi, tôi giúp không nổi!” Lục Nhã Vy lắc đầu từ chối, lạnh lùng nói “Có điều anh cũng đã nói nhà họ Lục có tiền lại có quyền, vậy thì nếu anh muốn yên ổn sống tiếp thì tốt nhất ngậm cái miệng cho chặt một chút!”
Anh ta chửi thề một tiếng sau đó gằn giọng “Ông mày đây đến công việc còn không có nữa lại còn sợ cô chắc?” Người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ và giọng điệu, không còn sự nhẹ nhàng lúc ban đầu “Tôi cho cô hai ngày, nếu không tìm được việc thì…”
“Anh có thể thử xem!”
“Vy Vy, chúng ta báo cảnh sát” Tống Gia Tuệ bị thái độ lỗ mãng của người đàn ông dọa làm cho sợ hãi, lập tức liền muốn báo cảnh sát “Muốn không làm mà ăn á… làm gì có chuyện dễ dàng thế?”
Người đàn ông nghe thấy báo cảnh sát liền cười ha ha “Báo cảnh sát đúng không? Báo nhanh đi, tốt nhất là để tất cả mọi người đều biết thiên kim tiểu thư nhà họ Lục thực ra chỉ là cái đồ hàng rách nát mà thôi”.
Không gian đột nhiên như tĩnh lặng.
Tống Gia Tuệ như không tin vào mắt mình nhìn Lục Nhã Vy, cô bạn cô với nét mặt lạnh lùng, cắn chặt môi.
“Cút…” Lục Nhã Vy hét lớn.
“Ha ha, nhớ đấy, tôi chỉ cho cô có hai ngày thôi đấy!”
Nhìn vào sự tự tin bước đi của người đàn ông, Tống Gia Tuệ an ủi “Vy Vy, không sao đâu, hắn chỉ là một kẻ điên, cậu đừng bận lòng đấy”.
Lục Nhã Vy dường như tay chân đều đang run lên, cố rặn ra một nụ cười “Mình biết rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]