Tầm này thì không thể về KTX được nữa, chúng tôi đành về chung cư của Cố Nhiên.
Tôi có hơi xấu hổ, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng ở chung với đàn ông nào khác.
Đột nhiên trong đầu nảy ra vài suy nghĩ triết học: Nếu tôi và Cố Nhiên phát sinh chuyện khó nói kia, vậy thì kết luận là ai ngủ với ai?
Khi tôi còn đang suy nghĩ bậy bạ, nước miếng chảy ròng ròng, giọng nói của Cố Nhiên đã kéo tôi lại:
“Cậu muốn ngủ phòng chính hay phòng khách?”
Tôi nói không thèm suy nghĩ: “Hả? Phải ngủ riêng sao?”
“…”
Biểu cảm của Cố Nhiên trở nên khó tả, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn một tên biến thái.
Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, nói lung tung sang chuyện khác: “Khụ khụ, hôm nay giáo viên hướng dẫn đã nói gì thế?”
Anh thong thả nhấp một ngụm nước, môi mỏng khẽ mở:
“Giáo viên hướng dẫn khen cậu viết luận tốt.”
Tôi mừng rỡ: “Thật vậy sao?”
“Ừ.” Cố Nhiên liếc nhìn tôi: “Thầy còn hỏi cậu định đăng ở《Storychina 》hay là 《 Ý Lâm 》.”*
*Mình không rõ về cái này lắm nhưng hình như Storychina là nơi đăng truyện còn Ý Lâm là tạp chí, ai biết thì giúp mình với ạ >
Tôi: “…”
Quên đi, nhân loại bị hủy diệt đi!
Hai mắt tôi thất thần, vùi đầu vào ghế sô pha.
Cố Nhiên đi tới, tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm thấp: “Đúng là đồ vô dụng.”
“Nói gì đó dễ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dat-nham-cho/2823278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.