Ngày hôm sau, Cố Nhiên trông khá hơn hôm qua rất nhiều.
Trận đấu bóng rổ sắp sửa diễn ra, huấn luyện viên đã nhiều lần thúc giục, nhưng Cố Nhiên vẫn không thể thi đấu.
Hoàng đế chưa vội, tôi là thái giám đã gấp!
Tôi do dự thật lâu, yếu ớt mở miệng: “Hay cậu dạy tôi chơi bóng rổ đi?”
Anh nhìn tôi ngạc nhiên, tôi nói khô khan: “Để phòng ngừa thôi.”
Cố Nhiên đột nhiên nhếch môi cười, khuôn mặt giãn ra, mưa thuận gió hoà.
Anh xoa đầu tôi, giọng ấm áp: “Không chơi được cũng chẳng sao, vốn dĩ tôi cũng sắp nghỉ chơi rồi.”
Trong mắt Cố Nhiên lộ ra vẻ cưng chiều không dễ nhận ra, nhìn tôi chăm chú đến mức cái mặt già này phải đỏ lên.
Một lát sau, vẻ mặt anh ấy cứng đờ, đồng tử khẽ run lên, xuất hiện vết nứt.
Tôi khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Nhiên từ kẽ răng chậm rãi nặn ra một chữ: “DM.”
Cổ anh ửng đỏ một mảng, cả người như con tôm luộc, đuôi mắt đỏ bừng, hai tay run rẩy che mặt như muốn chui vào khe đất.
“Cậu không sao chứ?” Tôi bối rối hỏi.
Một lúc sau, anh cam chịu nói: “Hình như bị tràn ra rồi.”
Tôi: “Hả? Sao cơ!”
…
Sau một hồi thảo luận, chúng tôi quyết định quay lại trường, thu dọn quần áo rồi chuyển đến đây sống một thời gian.
Anh đến KTX nữ, còn tôi đến KTX nam.
Mới vừa bước vào cửa, giọng nói ồm ồm của Tống Niên chợt vang lên: “Mấy ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dat-nham-cho/2823277/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.