Chương trước
Chương sau
Đến khuya thì cả bốn người họ cũng ra về,lúc này đây anh định gọi vệ sĩ đến đón mình nhưng Tô Châu đã ngăn lại rồi kéo Tống Dực lên xe của mình …

Ngồi trên xe Tô Châu cứ luyên thuyên không ngừng khiến cho anh vô cùng mệt mỏi,nếu biết trước như vậy thì anh tự mình đi taxi về thì hơn.Chính anh cũng quên rằng Tô Châu là người nhiều chuyện nhất cái hội bạn này.

" Tô Châu,mày lo lái xe đi,đừng có nói chuyện nữa "

" Miệng của tao,tao thích thì tao nói "

" À mà Tống Dực mày đã thật sự quên Hà Uyển chưa,lỡ như 1 ngày nào đó cô ta trở về thì sao…"

" Tao mặc kệ cô ta,dù sao thì trái tim tao không còn chứa đựng cô ta nữa rồi "

" Ồh,vậy thì được "

Ở phía trụi có xe hơi đậu ngay trước cửa cho nên Tô Châu đành phải dừng ở phía sau.

" Sau không lái vào trong "

" Dạ thưa ông cố,ở phía trước cửa có người đậu rồi kìa " _ Tô Châu chậc lưỡi một cái rồi nói tiếp " Này Tống Dực đó có phải là bạn gái của mày không"

Tô Châu thấy một nam một nữ đứng dựa vào xe cho nên liền lên tiếng hỏi.

Lúc này đây anh nghe Tô Châu nói thì cũng bật đầu ngồi dậy,đúng là cô ấy rồi.Hừ,đã đi chơi từ chiều tối đến giờ vậy mà còn dám đưa về nhà nữa,Mộng Ninh hôm nay gan thật đấy …

" Ừm là cô ấy đấy,còn người đàn ông đó lúc tối tao đã gặp ở quán ăn.Hai người họ đi ăn cùng nhau …"

" Mà nè cái tên đó nhìn vào cũng có chút nhan sắc, nhưng mà kiểu dạng thư sinh,kính cận.Tao không nghĩ là bạn gái mày lại thích kiểu này đấy …"

" Tao thấy mày ngon hơn cái thằng đó nhiều, nhưng ai mà biết được mày bị hớt tay trên thì sao "

Tô Châu cười cười rồi khẽ trêu chọc bạn của mình, không ngờ người như Tống Dực vậy mà cũng có đối thủ,đối với nó gái đi theo sếp hàng dài chẳng hạn như cô gái xấu tính ngày hôm nay vậy.Cô ta vì thích Tống Dực mà muốn trở thành trà xanh và có cái kết là phải vào trong bệnh viện khám chấn thương.

___

" Mộng Ninh, chuyện lúc nãy anh nói với em.Em nghĩ đến đâu rồi…"

" Bắc Khả,em không thích anh, người em thích là Tống Dực.Em xin lỗi "

" Nhưng mà anh ở bên cạnh em trước mà,em không thể cho anh một cơ hội sao …"

Nói xong Bắc Khả liền lao lại ôm Mộng Ninh,ở đằng sau xe hai người đàn ông trợn to mắt nhìn.Tống Dực không chịu được nữa anh liền mở cửa xe rồi lao lại chỗ của hai người họ.

Lúc nãy anh định chờ hắn ta rời đi rồi sẽ lên nhà hỏi chuyện cô trong im đẹp nhưng khi thấy hai người họ ôm nhau thì anh không chịu được nữa rồi.Cô ấy đang thách thức sự kiên nhẫn của anh mà.

Tống Dực chạy nhanh đến,quần áo thì xộc xệch.Mộng Ninh thì đang vùn vẩy khỏi người của người bạn thân này, nhưng Bắc Khả thì không chịu buông ra anh cứ ôm chặt không rời.Cho nên khi mà Tống Dực vun mấy cú đấm liên tục thì đối phương không thể nào đỡ được,Bắc Khả mặt mày thì máu me rồi nằm dài ở dưới đất.

" Bụp …"

" Bụp …"

" Ah "

" Nói đi mày và cô ấy có quan hệ gì…"

Tống Dực đi tới giẫm lên bàn tay của Bắc Khả,còn Mộng Ninh trong lúc dằn co cũng té xuống đất.

" Mau nói nhanh lên …"

" Tống Dực,có gì thì từ từ nói "

Lúc này đây thì Mộng Ninh cũng lòm còm đứng dậy rồi cô đi lại nắm lấy cánh tay của bạn trai mình mà cầu xin.

" Dực,Tống Dực…anh mau dừng lại đi,em và anh ấy là bạn mà …"

" Là bạn hả,là bạn mà ôm nhau,là bạn mà choàng áo khoác cho nhau.Tối nay anh đã thấy hết rồi "

" Xin anh đấy,Bắc Khả sắp không chịu nổi rồi …"

Bắc Khả, thì ra tên của hắn ta là Bắc Khả.Từ nãy giờ Mộng Ninh có nói như thế nào thì anh cũng không chịu dừng lại.

Đám vệ sĩ ở trong nhà sau khi nghe tiếng hét lớn ở bên ngoài thì bọn họ cũng chạy ra xem là có chuyện gì, người hầu thì cũng có vài người …

" Mau đem cô ấy vào nhà …"

" Không,em không đi.Tống Dực anh đừng có làm hại bạn em,xin anh …"

Thấy bạn gái mình cầu xin cho thằng đàn ông khác thì anh lại càng điên lên,sau đó anh liền rút súng ra chỉ vào chĩa vào đầu Bắc Khả.Đây có thể nói là lần đầu tiên Tống Dực tức giận đến như thế,đến cả Tô Châu cũng không ngờ thằng bạn mình nó lại chơi lớn đến như thế.

" Mau vào nhà,nếu không anh giết cậu ta "

" Kiều Mộng Ninh mau vào nhà " _ anh hét lên khiến cho cho chân của cô không đứng vững được nữa,đám vệ sĩ thấy vậy liền lôi cô vào nhà,chứ nếu không cậu chủ sẽ giết bọn họ luôn cho mà xem.

Tô Châu đứng kế bên cũng lạnh sống lưng dùm,đã lâu rồi Tống Dực không có dùng đến súng trừ khi những người đã phản bội anh mà thôi …

" Mộng Ninh thật sai lầm khi chọn anh làm bạn trai "

Đến lúc này thì Bắc Khả mới chịu lên tiếng,bạn trai của Mộng Ninh không ngờ lại có thể bạo lực và dùng đến súng nữa.Vậy có khi nào trong thời gian qua,cô ấy bị tên này cường bạo hay không đây …

" Vậy chẳng lẽ cô ấy đúng đắn khi chọn mày sao thằng khốn …"

" Đương nhiên,tao thích cô ấy trước mày và cũng không vũ phu cường bạo cô ấy "

" Bắc Khả! Mày dám ăn nói với tao như vậy sao " _ Tống Dực gầm lên rồi liên tục đánh vào bụng Bắc Khả.

" Mau nói hôm nay mày và cô ấy đã làm gì với nhau rồi"

" Hừ,tao không có giống như mày.Tao là chính nhân quân tử chứ không có ép buộc cô ấy như mày "

" Tao và cô ấy trong sạch, nhưng tao thích cô ấy là thật …"

" Cái này nghe mâu thuẫn thật đấy,mày thích người ta mà không lên giường à,nghe khó tin thật đấy…"

" Tống Dực, buông ra đi,bao nhiêu đây là được rồi.Mày định đánh cho người ta chết luôn hả gì "

" Mày tưởng tao sợ nó hả Tô Châu …"

" Tao biết mày không sợ, nhưng mà hãy nghĩ về tương lai về những người mà mày yêu thương"

Nói đến đây thì Tống Dực cũng dừng tay lại rồi sau đó đi thẳng vào trong nhà.Tô Châu thấy Bắc Khả người đầy máu me thì đành đỡ người đàn ông này lên rồi đưa đến bệnh viện,dù sao anh cũng là bác sĩ cũng không thể bỏ mặc người ta được.Đúng là bụng làm thì dạ chịu mà,lúc nào cái thằng quỹ đó nó cũng nóng tính như vậy.Sáng nay thì gặp Phan Hiền Mi còn tối thì gặp Bắc Khả, hình như cuộc đời của anh đang mắc nợ và phải trả nợ đây mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.