Chương trước
Chương sau
Khi thông tin Yên cùng Hải Minh rớt xuống vực, Lạc Thiên Huy hầu như không có kế hoạch gì cho bước đi tiếp theo, vốn dĩ ông muốn giết chết con bé đó, ông hận nó đến tận xương tủy, từng giây từng phút ông chỉ muốn nó nếm mùi đau khổ.

Nhưng khi vừa nhận được tin nó đã chết, tại sao lòng ông lại không được vui như ông nghĩ?

Ông cảm thấy như mình mất đi thứ gì đó quý giá nhất trên đời này, người đàn bà ông đã từng yêu như sinh mệnh, bà ấy đã chết, chỉ còn sót lại thứ duy nhất là con bé đó.

Khi nhìn nó khiến ông nhớ tới nỗi đau của 21 năm về trước, bây giờ nó chết cũng là ý muốn của ông.

Ly rượu đầy được ông uống nhanh trong chốc lát, rồi lại tiếp theo là nhiều ly khác.

- Chủ nhân, như thế không tốt cho sức khỏe của ông. – thuộc hạ đứng kế bên thấy như thế thì không khỏi sốt ruột.

- Ngươi nghĩ… ta làm như vậy là đúng hay sai? – Lạc Thiên Huy lắc lư ly rượu trước mắt rồi nhìn vào đó với ánh mắt không cảm xúc.

- Chủ nhân… ngài không nên suy nghĩ nhiều, dù sao mối hận thù của ngài là con bé đó cũng đã giải quyết, chúng ta nên thực hiện bước tiếp theo là Trương gia. – Thuộc hạ lấy ly rượu ra khỏi tay Lạc Thiên Huy mà đỡ ông lên đi về phía giường ngũ cho ông nghĩ ngơi.

Lạc Thiên Huy không nói gì thêm mặc kệ cho tên thuộc hạ dìu ông đi, ông đã say, bước chân hơi loạng choạng nếu không có tên thuộc hạ dìu đi chắc có lẽ khó lòng có thể đi tới giường một cách thuận lợi.

Thuộc hạ đỡ ông nằm trên giường kê gối cao lên cho ông thoải mái, sau đó chỉnh điều hòa lại, đắp chăn lên cho ông, rồi cúi đầu chào ông sau đó bước ra khỏi phòng.

Tên ấy đi rồi, Lạc Thiên Huy mở mắt ra một cách mơ màng, ông lấy dưới chiếc gối đang nằm ra một tấm hình.

Trong hình là một người con gái rất xinh đẹp với nụ cười tươi luôn luôn hiện hữu trên môi, cô ấy như một thiên thần, bàn tay ông đưa lên chạm vào gương mặt của người con gái trong bức hình.

- Nó rất giống em, từ khuôn mặt đến nụ cười… nhưng điều đó càng khiến tôi hận nó hơn, tất cả… chỉ vì em… em có hiểu… em đã tạo cho tôi bao nhiêu vết thương trong trái tim này hay không… Tiểu Kỳ… - Lạc Thiên Huy ôm chặt tấm hình vào lòng rồi chìm sâu vào giấc ngũ.

……………

Từng bản hợp đồng Yên xem qua một cách cẩn thận nhất, cô hiểu rõ những người đang hợp tác với Trương gia là ai. Cô lập nên một mạng lưới khác, tạo một hệ thống khác, ảo và giả danh là một nhà đầu tư trả giá cao hơn Trương gia nhầm cướp đi những bản hợp đồng giá trị rồi sau đó bán cho người khác.

Một muỗi tên trúng hai đích, Trương gia vừa mất uy tín, vừa mất tiền, bù lại số tiền và lợi nhuận đó rơi vào tay Yên.

Trong lúc xữ lý Yên vô tình lước qua nhìn thấy bản hợp đồng hợp tác thu mua Lãnh Thị.

Người hợp tác là… Lạc Thiên Huy.

Yên cầm tờ giấy ấy lên, nhìn chăm chú vào đó, những hạng mục sẽ làm và sẽ gây bất lợi cho Lãnh thị để thu mua vào một cách nhanh nhất.

Lãnh Phong đâu dễ dàng để người khác đánh bại như thế, nếu như dễ bị người khác quật ngã có lẽ anh ấy sẽ không thể có ngày hôm nay,

Trên đó in đậm tên Lạc Thiên Huy, cái tên này Yên không dám coi thường.

- Đó là… Lạc Thiên Huy… - Mạc Vũ đứng phía sau bất ngờ khi nhìn thấy cái tên to đùng trong miếng giấy kia.

- Vâng.. là ông ta, cháu còn đang thắc mắc tại sao bấy lâu ông ta im hơi lặng tiếng, thì ra là đang đánh giặc từ trong bóng tối. – Yên đưa mảnh giấy cho Mạc Vũ tự cầm xem.

Mạc Vũ nhìn từ trên xuống dưới, quả không hổ danh là chủ nhân của ông ngày xưa, ra tay rất hiểm độc, trong bản hợp đồng khi nhìn vào người kí kết cứ nghĩ rằng mình là người chiếm ưu thế nhưng làm sao có thể qua mắt Mạc Vũ ông.

Bản hợp đồng này mang tiếng là mang về lợi nhuận cho cả hai, sẽ phân đều ra một khi mua thành công Lãnh thị, nhưng sâu ẩn trong đó là âm mưu khác… mà người được lợi hoàn toàn không ai khác chính là Lạc Thiên Huy.

Không ngờ ngay cả Minh Hà và Minh Hạo ông ấy cũng có thể làm cho xoay mồng mồng như thế chứng tỏ ông ấy không hề đơn giản mà càng ngày càng hiểm độc hơn.

- Cháu sẽ gửi cái này cho Lãnh Phong?.

- Vâng… nhưng cháu phải tìm hiểu kỹ sau đó mới âm thầm giao cái này cho anh ấy, để anh ấy đề phòng hơn những kẻ đang âm mưu tạo phản từ ngay trong nội bộ của công ty. – Yên vừa đánh máy vừa trả lời.

- Thương trường như chiến trường, cháu vừa phải đối phó những người này, vừa phải bảo vệ Lãnh Phong, Yên à, ta biết cháu rất giỏi, nhưng như thế là quá sức của cháu, dù sao cháu vẫn là con gái. – Mạc vũ vốn dĩ xem Yên như một đứa con gái của ông, nhìn thấy Yên ngày ngày đâm đầu vào những thứ máy móc rồi lại lâu lâu đi ra ngoài thực hiện những việc nguy hiểm, ông rất lo cho cô.

- Cháu không sao, rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, đến lúc đó cháu sẽ biến mất khỏi nơi này… cháu và chú sẽ đi đến một nơi không ai biết chúng ta, sẽ không còn ân oán nữa.

- Vậy còn Hải Minh?

Lời nói Mạc Vũ như một tiếng sét đánh ngang tai Yên, cô quên mất, người nằm bất động bên phía căn phòng kia vì cô mà phải gánh chịu những đau đớn như vậy, nhưng mà cô lại quên anh đi cơ chứ.

Yên ngưng đánh máy, cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng không nói thêm lời nào nữa.

Mạc Vũ thở dài, ông nhìn lại mảnh giấy rồi đặt lại nó ngay ngắn trên bàn làm việc của Yên.

Yên qua căn phòng của Hải Minh, cô bước vào khóa trái cửa lại.

- Anh … em xin lỗi… - Yên nắm chặt hai bàn tay, mắt u buồn nhìn Hải Minh đang nằm bất động.

- Đến bao giờ anh sẽ tỉnh lại?...em rất muốn nhìn thấy một Hải Minh đầy sức sống như xưa, khi ấy anh chính là người làm em cười một cách thoải mái nhất, nhưng sao bây giờ anh lại không làm như vậy, anh nằm như thế này, bất động không nói gì, anh có biết lòng em đau như thế nào hay không? nếu có ai hỏi em người quan trọng nhất trong cuộc đời này… thì đó là anh và… Phong. – hai tay Yên nắm chặt lấy tay Hải Minh.

- Em ước thời gian có thể trở lại, em sẽ không tiếp cận Hạo, em sẽ không thực hiện cách trả thù đó, em sẽ không làm liên lụy đến anh, Hải Minh anh hoàn toàn vô tội, anh là người tốt, anh vướng vào vòng vây thù hận này là do em, ngay lúc này đây, nhìn anh thế này, em ân hận, em giận chính bản thân quá ích kỷ khiến anh như thế này, em xin anh, hãy vì cuộc sống này, hãy vì tương lai của anh sau này, anh tỉnh lại đi, Hải Minh, em xin anh. – Yên gục đầu trên tay Hải Minh, cô nấc lên thành tiếng nghe đau đớn, trái tim như bị ai bóp nghẽn lại thật sự rất khó thở, những lúc yếu đuối như thế này, Yên mặc dù dặn lòng không được khóc, nhưng yếu đuối vẫn là yếu đuối nó không bao giờ thay đổi được.

Căn phòng chỉ có Yên là không ngừng nói chuyện, không ai khác đáp lại Yên, nhịp tim Hải Minh vẫn đập đều đều, hơi thở vẫn thở, duy chỉ có ngay phía gương mặt tái nhợt kia có một dòng nước ấm và mặn lăn dài xuống….nước mắt.

Yên gục đầu trên tay Hải Minh nên cô không thể nào thấy được một tia sáng vừa lóe lên ngay rất gần mình.

Trong phòng họp kín của công ty Lãnh thị.

Phong nhắm mắt lắng nghe từng người trong công ty báo cáo về tình hình của công ty, tay cầm bút cứ xoay xoay theo nhịp, rồi rơi xuống khi anh nghe đến hạng mục đầu tư với công ty bên Mỹ bị thất bại.

- Lý do? – Phong hỏi.

- Theo thông tin thì chúng ta có vốn đầu tư khá mạnh, nhưng tôi không hiểu sao công ty bên đó bỗng dưng ngưng hợp tác với chúng ta, mà chuyển sang bắt tay với Trương thị. – trưởng phòng cung kính đáp.

- Lại là Trương thị. – Phong cảm thấy rất khó chịu, khi trong cuộc sống hằng ngày phải nghe nhắc đến cái tên khốn kiếp ấy.

- Chuyện này không thể bỏ qua, dám hớt tay trên tôi, thì phải nhận hậu quả, điều tra cho rõ chuyện này rồi báo cáo chi tiết lại cho tôi. – Phong đứng dậy ra hiệu cho bữa hợp kết thúc.

Ngân Thủy gom tất cả hồ sơ trên bàn rồi bước theo Phong vào phòng của Tổng giám đốc.

Phong cảm thấy hơi mệt, khi trở về anh lại căng dây thần kinh lên mà sắp xếp những chuyện khi anh đi trở lại theo quỹ đạo của riêng anh.

Nó làm anh dường như không có thời gian để thở hoặc nói gì đến là nghĩ ngơi.

Ngân Thủy nhìn thấy Phong ngồi trên chiếc ghế cao kia, mắt nhắm hờ lại, thì cô biết rõ anh ấy đang mệt, nên cũng không dám nói thêm chuyện gì nhiều, đành để tập hồ sơ lên bàn sau đó cúi đầu chào đi ra khỏi đó.

Tính của Phong, Ngân Thủy đã dần nắm rõ, một khi Phong mệt sẽ không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, nếu như có ai lại gần anh ấy sẽ lập tức nổi trận lôi đình mà trừng phạt kẻ ấy.

Mặc dù lòng rất muốn tiếp cận người đàn ông hấp dẫn đó, nhưng Ngân Thủy cô là người thông minh phải biết vận dụng thời cơ chứ không qua loa mà tự chuốc họa vào thân.

Tiếng chuông điện thoại reo, Phong lấy điện thoại ra khỏi túi, là số của bọn thuộc hạ, anh nhấn nút nghe, bên đầu dây bên kia tên ấy nói rằng đã tìm ra nơi xảy ra tai nạn.

Bàn tay Phong nắm chặt điện thoại lại, mắt anh hằn lên những tia đỏ, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, đã biết rõ nơi đó, Phong đứng dậy cầm áo khoác mà nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bàn làm việc của Ngân Thủy ngay trước phòng của Phong, khi nhìn thấy Phong đi ra vội vã, cô thắc mắc mà gọi lại.

- Tổng giám đốc, anh có việc sao?, 5p nữa là chúng ta có cuộc hẹn với công ty…..- Ngân Thủy chạy theo phía sau Phong nói.

- Chuyện này cô có thể xữ lý, không cần có ta, lịch từ đây tới tối hủy hết cho ta. – Phong nói rồi thang máy cũng đúng lúc khép lại.

Ngân Thủy cảm thấy hơi thất vọng, nhưng Phong đã tính nhiệm và giao cho cô công việc, cô cũng không thể phụ lòng anh, giúp anh chính là lấy lòng anh, Ngân Thủy tự nhủ lòng như thế nên vui vẻ mà trở lại làm việc.

Chiếc xe chạy trên con đường mưa, lướt đi như xé tan màn mưa dầy đặc.

Ngồi trên xe, Phong nhìn về phía chiếc xe gặp tai nạn của Yên, nó chỉ còn lại một mớ tro tàn.

Bàn tay nắm chặt tay lái, có bước xuống hay không, Phong cũng không thể xác định, anh đã tin chuyện Yên chết? 

Phong chưa hề tin, anh muốn nó chỉ là giấc mơ.

Sau cái ngày đó, anh trở nên lạnh lùng như cái bản chất thật của mình, nhưng không ai biết, trong lòng anh vẫn luôn âm ỉ đau nhứt vì người con gái ấy, người con gái bước vào cuộc đời anh, rồi nhẫn tâm vứt bỏ trái tim anh mà ra đi như thế.

Anh không muốn tin sự thật trước mắt.

Phong bước xuống xe, tay không hề cầm dù, mặc cho trời mưa xối xả đau rát mặt, Phong mặc kệ, bước chân nặng nề bước về hướng tro tàn kia.

Càng bước đến gần, tim Phong càng đạp nhanh hơn, càng bước đến gần những hình ảnh do Phong tưởng tượng khi đó Yên đã đau đớn trước khi chết như thế nào.

Cô ấy mong manh như thế, bất cứ ai đụng đến cô ấy, đều phải trả một cái giá đắt, nhưng nay cô ấy ra đi như thế, anh lại không thể làm gì mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Anh không ngừng trách bản thân mình.

- Tiểu Yên, ở nơi đó… em có bình yên hay không?, tại sao khi em đi, lại gieo rắc vào tim ta một khoảng trống mà không ai có thể lắp đầy như thế này, cô bé này, luôn luôn làm ta đau khổ vì em…. – Phong cúi xuống nhặt những mảnh tro tàn lên, khuôn mặt lạnh lùng như thế, đó là cái vỏ bọc khiến người khác không nhìn thấy mặt yếu đuối bên trong của anh.

Phía sau góc cây to kia, có một ánh mắt buồn chăm chú nhìn về hướng Phong đang đứng.

Yên nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, khiến cho những góc cạnh trên sợi dây vô tình đâm sâu vào tay cô vì lực tay nắm quá mạnh của Yên.

- Phong… đừng đau khổ… vì em… xin anh… đừng như thế. – Yên nói nhỏ, giọng nói yếu đi, mưa lớn khiến mắt cô đau, hay vì nỗi đau trong tim quá lớn khiến mắt đỏ hoe đi.

Yên càng nắm chặt sợi dây hơn, nó chính là niềm động lực cho cô, khiến cô không thể yếu đuối nhất thời mà chạy về phía Phong nép vào cánh tay che chở của Phong, cô không hề xứng đáng với vòng tay ấy.

Phong xứng đáng với những thứ tốt đẹp khác hơn là một đứa con hoang không cha không mẹ như cô.

Người khác nói cô là con hoang, đó là câu nói khiến Yên khó chịu nhất từ nhỏ đến giờ, Yên cũng không dám tin và chấp nhận nó, nhưng sự thật thì luôn luôn lúc nào cũng là sự thật, nó không thể nào thay đổi, giống như số phận vậy.

Số phận cô và Phong là không thể nào.

- Cố gắng… em tin thời gian… sẽ giúp chúng ta quên nhau thôi… tạm biệt anh… người em yêu. – Yên lặng người rồi nhanh chóng bỏ đi khỏi nơi đó, trái tim thổn thức mách bảo cô hãy mau chạy đến về với Phong, nhưng tâm trí lại đấu tranh nói rằng, cô còn nhiệm vụ phải thực hiện trước khi chết.

Phong mặc mưa, mặc những cơn gió lạnh, mặc cho những thứ xung quanh, anh chỉ mãi đắm chìm trong nỗi nhớ của mình.

Phong đứng đến khi trời mưa vốn dĩ rất lớn rồi đến khi mưa tàn, một hình ảnh rất đẹp xuất hiện… cầu vồng.

Phong ngước nhìn lên về phía chân trời, đúng là sau cơn mưa, lúc nào cũng xuất hiện cầu vồng.

- Em sẽ không còn đau khổ nữa… đúng không, giống như cơn mưa lớn như thế nào cũng tạnh và sẽ xuất hiện cầu vồng đẹp như thế… nó đẹp… như em vậy… tạm biệt em.. người ta yêu nhất… trong cuộc đời này. – Phong bỏ đi nắm tro tàn nắm trong bàn tay, anh xoay lưng bước đi.

Hai người, hai đường thẳng song song, liệu có như sau cơn mưa kia sẽ xuất hiện hình ảnh đẹp, hạnh phúc có tìm đến với họ, hai người yêu nhau, trái tim luôn đau nhói vì nhau, nhưng vì thù hận chia cắt hai người thành hai đường thẳng, chỉ có thể thấy nhau chứ không bao giờ bước chung một con đường.

Số phận đã sắp đặt, định mệnh nghiệt ngã, khiến họ gặp nhau, khiến họ biết về nhau, khiến họ yêu nhau, tất cả kí ức, để rồi khiến họ bị vấp ngã mà lạc mất nhau.

Chuỗi ngày ở phía trước sẽ ra sao? Duyên phận là thứ ông trời cho, nhưng biết nắm bắt hay không, chính là do ở bản thân của họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.