Nụ cười trên môi Đàm Dịch Khiêm càng thêm nở rộ, "Ngốc à, đó chỉ là một vấn đề nhỏ, vốn không cần thiết phải giải quyết."
Hạ Tử Du cau mày, "Ai nói thế?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả ung dung nói, "Trước kia anh ở cô nhi viện, khi đó cũng còn chưa có biết em, lúc anh ngồi đọc sách ở nhà trẻ anh cũng đãtừng viết vài lá thư tình bày tỏ với một cô bé trông rất xinh xắn khôngchỗ nào chê được.... Nhưng hiện tại ngay cả cô ấy là ai anh cũng quênmất sạch không còn nhớ gì!"
Hạ Tử Du khó có thể tin trợn lớn tròng mắt, "Anh....Khi ấy còn ở nhà trẻ mà đã biết viết thư tình?"
Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói.
Hạ Tử Du đột nhiên tóm lấy bộ phận quan trọng trên cơ thể của người đànông nào đấy, giọng nói toàn mùi dấm chua thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, anhcòn giấu giếm em bao nhiêu chuyện nữa.... Hãy mau thành thật khai báođi, anh đã viết thư tình cho bao nhiêu bạn học nữ rồi hả....."
Lật người trở lại, Đàm Dịch Khiêm đè Hạ Tử Du lại dưới cơ thể mình.
Hạ Tử Du vốn định tóm lấy cái bộ phận nào đấy của anh để uy hiếp anh,nhưng đột nhiên cảm thấy cái thứ ở trong tay mình đang từ từ săn chắc nở to ra, cô sợ hết hồn theo bản năng muốn buông nó ra, thế nhưng anh đãkịp thời ấn ngược nó lại vào tay cô nói, "Bà xã, tiếp tục đi...."
Á.....
Kế tiếp có lẽ cũng không cần phải nói, vì lo sợ không cẩn thận làm anh bịthương, cuối cùng lại diễn biến thành bị trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488698/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.