Ba ngày sau tại nhà họ Đàm. "Ba, mẹ...." Liễu Nhiên mừng rỡ chạy về phía ba mẹ mình. Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên lên, cũng như trước kia thân mật yêu thương hôn con gái của mình. Hạ Tử Du cũng hôn hít nựng nịu cô con gái, vui vẻ nói, "Ngôn Ngôn, con nhìn xem ai đến này?" Liễu Nhiên đáng yêu trợn tròn tròng mắt, khi cô bé liếc thấy bà Hạ đứng ởsau lưng mẹ mình thì ngay lập tức cười tươi hớn hở reo lên, "Bàngoại...." Bà Hạ vươn hai tay bế lấy Liễu Nhiên vào trong lòng mình nói, "Cháu gái ngoan, có nhớ bà ngoại không nào?" Liễu Nhiên dụi dụi vào ngực bà Hạ, "Dạ, có nhớ ạ." Lúc này bà Đàm đẩy ông Đàm đi tới phòng khách, thoáng nhìn thấy bà Hạ, bàĐàm lên tiếng hoà nhã nói, "Bà thông gia, bà mau ngồi xuống đi, ngheTiểu Du nói cơ thể bà vẫn chưa khỏe hẳn." Lúc này Hạ Tử Du cũngbước tới dìu đỡ mẹ mình, "Mẹ, mẹ ngồi xuống nghỉ một chút đi, ngồi máybay thời gian dài như vậy chắc mẹ cũng rất mệt rồi...." "Ngôn Ngôn, qua đây, để bà nội ẵm con...." Bà Đàm đón lấy đứa cháu gái ngoan của mình từ tay bà Hạ. Đàm Dịch Khiêm cũng lo lắng ôm lấy vợ, nhỏ giọng nói, "Bà xã, em cũng đã mệt rồi, lên lầu nghỉ trước đi." "Em không mệt, em muốn ở đây chơi với mẹ thêm một lát nữa...." Bà Đàm sởi lởi mời bà Hạ ngồi xuống, "Bà thông gia, mời dùng trà." Hạ Tử Du theo sau ngồi xuống cạnh bà Đàm, trên mặt đều là niềm hạnh phúc vui sướng. Liễu Nhiên đến gần bên người bà Hạ, rất khôn khéo đấm lưng cho bà, "Bà ngoại, bà mệt không, để con giúp bà đấm lưng nha...." Bà Đàm ghen tỵ nói, "Nhìn xem, Ngôn Ngôn nhà chúng ta vẫn chưa bao giờ đấm được cái chân cho người làm bà nội như tôi đấy...." Cả nhà bị lời nói đùa của bà Đàm chọc cười ầm lên. Đàm Dịch Khiêm ngồi ở đối diện với Hạ Tử Du, ánh mắt dịu dàng từ đầu đếncuối đều chỉ dừng lại trên khuôn mặt tràn trề ý cười của Hạ Tử Du. Bà Hạ nâng lên ly trà nhấp một miếng, sau đó rất nghiêm túc nhìn vợ chồngông bà Đàm nói, "Lần này Dịch Khiêm đã vì chuyện của tôi mà trì hoãn lại ngày cưới với Tử Du, tôi thành thật xin lỗi." Ông Đàm khiêm tốnnói, "Trong chuyện này, quan trọng nhất là sức khỏe của bà thông gia đãtốt lại, như vậy sau này Tiểu Du gả cho Dịch Khiêm rồi cũng không còn lo lắng nữa...." Bà Hạ thở dài nói, "Ai, người đã già, rất sợ phải cô độc, tuổi già cũng chỉ có thể dựa dẫm vào con cái...." Hạ Tử Du nắm lấy bàn tay mẹ mình, an ủi nói, "Mẹ, mẹ sẽ không cô độc đâu, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ." Bà Hạ vui sướng gật đầu. Bà Đàm cười nói, "Đúng rồi, lễ cưới của Dịch Khiêm và Tử Du đã được chọnlại vào ngày kia....Những thứ cần cho hôn lễ mẹ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, chú rể cô dâu tụi con đến ngày đó nhớ đúng giờ có mặt làđược." Trên mặt Hạ Tử Du đầy vẻ thẹn thùng, ngước lên đôi mắt thắm thiết nhìn tới Đàm Dịch Khiêm ngồi ở đối diện. Trong mắt Đàm Dịch Khiêm cũng chan chứa tình cảm nồng nàn, làm cho Hạ Tử Du cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng. Bà Đàm chuyển ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Du, yêu thương nói, "Tiểu Du à, hiện giờ con đang mang thai, mau để Dịch Khiêm đưa con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.....Để bọn già ba người này trò chuyện một chút." Bà Hạcũng phụ họa theo nói, "Đúng rồi, lần này quay về con cũng không có nghỉ ngơi gì nhiều.... Mau lên lầu đi, mẹ không sao rồi!" ".... Dạ!" .... Trong phòng ngủ. Hạ Tử Du mệt mỏi dựa vào thành ghế sofa.... Đàm Dịch Khiêm đi tới sau lưng Hạ Tử Du, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau nói, "Có phải thấy mệt lắm không?" Hạ Tử Du gật đầu. Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, "Vậy sao còn cậy mạnh?" Hạ Tử Du bĩu môi làu bàu nói, "Mẹ vừa mới đến Los Angeles, em sợ mẹ chưa quen, cho nên muốn ở với mẹ thêm một chút." Đàm Dịch Khiêm đi tới trước mặt Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Sau này còn rấtnhiều thời gian cho em ở với mẹ, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là sức khỏe của em." Hạ Tử Du ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi, nhưng bây giờ em không muốn ngủ.... Em chỉ cảm thấy chân có chút căng nhức lắm." "Chân sao?" Ngay lập tức Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, vén lên tà váybà bầu cô đang mặc, xoa nhẹ bắp chân cho cô, "Anh từng xem qua triệuchứng này ở trong sách, khi phụ nữ mang thai hầu như thường xuyên gặpphải tình huống chân bị chuột rút và hơi trướng đau, để anh massage choem...." Tay anh xoa nhè nhẹ ở bắp chân cho cô, rất giống như đãtừng học qua một khóa massage, ngay lập tức làm cho kinh mạch nơi châncô như được thông suốt và cảm thấy rất thoải mái. Cô sững sờ ngắm nhìn anh thật lâu. Đàm Dịch Khiêm cẩn thận từng li từng tí xoa chân cho cô xong, sau đó khẩn trương hỏi cô, "Còn thấy khó chịu không?" Hạ Tử Du lắc đầu nhè nhẹ. Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, thả tà váy Hạ Tử Du xuống ngay ngắn rồi dịu giọngnói, "Nếu thấy có chỗ nào không thoải mái nhớ phải nói cho anh biết." Cổ họng len lỏi lên từng hồi xúc động, Hạ Tử Du lạc giọng nói, "Ông xã, em thật sự chưa bao giờ dám nghĩ tới, có một ngày anh sẽ vì em làm nhữngchuyện như thế này...." Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Đồ ngốc...." Hạ Tử Du đưa tay ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, để mặt mình áp sát vào bờ lưng rộng lớn tráng kiện của anh. Đúng vậy, trước đây dù thế nào Hạ Tử Du cũng không dám nghĩ đến, một ngườiluôn chỉ coi mình là cao quý, kiêu ngạo tự phụ, nhưng có một ngày lại có thể từ sắt được rèn luyện đủ kiểu bỗng hóa thành ngón tay uyển chuyểndịu dàng.... ---- Hôm sau, tại "Đàm thị." Lúc Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng làm việc thì Cảnh Nghiêu đã dẫn chị Dư tới đứng đợi ở trong phòng làm việc. Thoáng thấy Đàm Dịch Khiêm, chị Dư vẫn như trước cúi đầu cung kính chào Đàm Dịch Khiêm. Sắc mặt Cảnh Nghiêu có vẻ nặng nề, dường như đang lo lắng cho kết cục sắp tới của chị Dư. Đàm Dịch Khiêm ngồi vào sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tới chỗ chị Dư. Chị Dư bước tới đứng giữa phòng, đầu cúi thấp nhưng rất bình tĩnh nói,"Tổng giám đốc, tôi biết chuyện tôi làm không giấu được cậu, tôi sẵnsàng đón nhận bất cứ hình phạt nào của cậu dành cho tôi." ĐàmDịch Khiêm dựa lưng vào thành ghế phía sau, thất vọng nói, "Chị hãy nóicho tôi biết, tại sao không yên ổn ở Canada sinh sống, mà năm lần bảylượt cứ phải kiếm chuyện sinh sự?" Chị Dư chùng giọng nói, "Có lẽ tổng giám đốc cảm thấy là tôi đang kiếm chuyện sinh sự, nhưng tôi tựnhận thấy mình không có làm gì sai cả." Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Lý do?" Chị Dư từ từ ngước mắt lên, chán nản nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Lý do rất đơn giản, Hạ Tử Du cô ta vốn không hề biết quý trọng cậu!" Đàm Dịch Khiêm không vui rít lên, "Chuyện của tôi và cô ấy không cần chị tự định đoạt." Chị Dư trừng lớn tròng mắt vặn hỏi, "Chẳng lẽ tổng giám đốc cũng muốn lừa mình dối người sao?" Đàm Dịch Khiêm nheo mắt hỏi, "Chị nói cái gì?" "Nếu như Hạ Tử Du cô ta thật yêu cậu, thì ban đầu sẽ không đối xứ không cótình nghĩa với cậu ở trên tòa, lần đó nếu không phải cậu có chứng cứ hữu hiệu bảo vệ cho mình, thì cậu đã bị cô ta hại cho ngồi tù, thậm chí còn bị xử tử hình rồi.....Còn có cuộc sống hôn nhân giữa cậu và Hạ Tử Du,cậu nhìn xem cô ta đã vì Kim Trạch Húc mà làm ra chuyện gì? Vì Kim Trạch Húc, cô ta không thèm đếm xỉa tới cậu một mình chạy đi làm chứng choKim Trạch Húc, thời khắc quan trọng Ngôn Ngôn đang làm giải phẫu, cô tacòn lén lút đi ra ngoài mật báo cho hắn.....Còn có rất nhiều rất nhiềunhững chuyện tương tự như thế, tôi không thể nói cô ta không đủ thiệnlương, chỉ có thể nói phụ nữ như cô ta là kiểu đứng núi này trông núinọ...." Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng gầm lên, "Đủ rồi, Dư Mẫn, tôi không muốn nghe những lời thừa thải này nữa!!" Cảnh Nghiêu thấy Đàm Dịch Khiêm đã rất tức giận, vội vàng kéo kéo vạt áo chị Dư. Tuy chị Dư không dám nói nữa, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi mà nhìn lại Đàm Dịch Khiêm. Ngay lúc này, Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Cảnh Nghiêu, đưa Dư Mẫn đi rangoài.... Mặc kệ phải dùng cách gì, tôi muốn chị ta vĩnh viễn không được phép xuất hiện ở trước mặt của người nhà họ Đàm nữa!" Cảnh Nghiêu sững sốt, "Tổng.... Tổng giám đốc...." Giọng Đàm Dịch Khiêm đã tỏ ra cực kỳ không vui, "Không nghe thấy lời tôi nói sao?" Cảnh Nghiêu lúng túng ậm ờ nói, "Nhưng mà...." Trong khoảng thời gian hắn đi theo tổng giám đốc cũng có nghe nói qua về lai lịch của chị Dư. Nghe nói, chị Dư từng là một cô nhi, sau khi lớn lên vì muốn đền đáp cho xãhội nên đã tới Cô Nhi Viện "Tân Sơ" làm công việc tình nguyện. Qua đóđược quen biết bà Đàm lúc ấy đang là viện trưởng Cô Nhi Viện, tình bạncủa hai người dần dần đã trở nên rất thân thiết, sau đó bà Đàm sinh ratổng giám đốc, cuộc sống hôn nhân của bà Đàm vốn rất an nhàn hạnh phúcnhưng bởi vì bị kẻ thứ ba chia rẽ, khiến cho bà Đàm luôn sống trongtrạng thái như cái xác không hồn, và trong khoảng thời gian đó tổng giám đốc hầu như đều do một tay chị Dư nuôi dưỡng chăm sóc, vì thế chị Dư đã xem tổng giám đốc như một đứa con trai ruột thịt của mình, xưa nay tổng giám đốc cũng luôn rất tôn trọng chị Dư.... Đàm Dịch Khiêm dứt khoát cự tuyệt, "Tôi không muốn thấy chị ta nữa!" Cảnh Nghiêu vội vàng khuyên chị Dư, "Chị mau nói vài lời hối lỗi với tổnggiám đốc đi.... Còn không thì chị hãy tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi Canada, may ra sau này còn có thể trở lại." Chị Dư ngỡ ngàngnhìn Đàm Dịch Khiêm trân trối, thật lâu mới thốt lên, "Dịch Khiêm, dì Dư này cả đời không có gì để cầu xin, điều duy nhất chỉ mong cậu sống thật tốt.... Nếu như cậu cho rằng địa vị dì Dư ở trong lòng cậu đã không còn đáng để ý hoặc những lời dì Dư nói cũng chỉ là lời thừa thãi, vậy thì,dì Dư sẵn sàng rời khỏi đây." Cảnh Nghiêu cố giữ lại, "Chị Dư...." Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng không nói thêm gì. Chị Dư nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, chị mất mác rũxuống mi mắt đã có chút nếp nhăn, trầm tư chốc lát chị mới chậm rãi nói, "Thôi được, Dịch Khiêm.....Cậu bảo trọng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]