Kết thúc cuộc nói chuyện giữa cô và Đan Nhất thuần, cô cầm chặt điện thoại, mười ngòn tay siết chặt khiến cho những đốt ngón tay trắng bệch.
Ha ha....
Thật là buồn cười....
Đúng lúc cô nghĩ rằng cuộc sống của mình có thể bắt đầu lại một lần nữa, thì anh lại mang tới cho cô một tia hy vọng?
Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm đến với nhau là giả, mà Đàm Dịch Khiêm quan tâm cô là thật?
Tại sao hôm nay khi cô nghe thấy những lời này lại không có chút mong muốn nào đi tìm hiểu thật giả?
Quanh đi quẩn lại, hy vọng, thất vọng rồi đến tuyệt vọng, rồi được dấy lên một tia hi vọng xong lại bị thất vọng....
Đoạn tình cảm giữa anh và cô đã chết rồi, đã rất nhiều lần rồi, rất nhiềulần chỉ vì một chút hy vọng mong manh mà cô đã như thiêu thân lao vàođống lửa để rồi gây cho cô vô vàn những vết thương của những lần ở lạibên cạnh anh....
Năm năm trước là như thế....
Cho dùtrong tù biết được là anh hãm hại cô, cũng vì anh chưa bao giờ tự mìnhnói ra cho nên cô đã ôm một tia hy vọng cuối cùng ở trong tù sinh raLiễu Nhiên, nhưng kết quả đổi được lại là một kết cục mà cô không thểthừa nhận được....
Ba năm trước cũng như vậy.....
Bịthẩm vấn trước tòa với anh, cô một mực lặng lẽ chờ anh, cô nghĩ anh nóicô ngu ngốc cũng tốt, nói cô đần cũng được, cô luôn nghĩ, chỉ cần anhtình nguyện đến tìm cô là được, nhưng mà, kể cả đến lúc cô theo Robertđến Male, anh cũng không hề tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488597/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.