"Robert, anh bỏ tay ra.... Buông em ra.... Anh siết tay em đau quá...."
Ra khỏi cửa chính, bộ xanh mét của Robert cuối cùng cũng buông bàn tay nắm chặt tay Hạ Tử Du ra.
Hạ Tử Du xoa chỗ cổ tay bị đau, nhướng mày chất vấn Robert, "Anh đang làmcái gì thế? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em đang ăn cơm với bạn sao?”
Robert nghiêng đầu lạnh lùng liếc xéo Hạ Tử Du, "Từ lúc nào mà em có hứng thú đi kết bạn vậy?"
Hạ Tử Du dịu giọng lại, rất nghiêm túc nói, "Em đang xem mặt, được chưa?"
Giọng nói Robert có chút tức giận, "Anh vừa mới đến nhà em tìm em, mẹ em nóiem đang đi xem mặt, anh không tin, cho nên mới tới đây tìm em.... Emđang làm gì hả? Tên đàn ông ngồi bên trong già đến mức có thể làm cha em được, mà em lại tình nguyện ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn?"
Hạ Tử Du cau mày, "Xin anh đừng dùng những lời như thế nói anh ấy, anh ấy mới có bốn mươi tuổi, chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi."
Robert quay đầu đi hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, đặt nhẹ tay lên vai Hạ Tử Du, chậm rãi nói, "Tử Du, bản thân em rất rõ rằng người ngồi bên trong kia vốn không hề thích hợp với em, em chỉ đanggiận lẫy hoặc xúc động nhất thời thôi.... Anh hy vọng em có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tình cảm của em và Dịch Khiêm, anh tin rằng em và Dịch Khiêm không thể cứ như thế mà xong, so với bất kì ai khác anh làngười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488596/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.