Tại khách sạn.
"Tổng giám đốc!"
"Cô ấy tỉnh rồi sao?"
Vệ sĩ đứng ở ngoài cửa phòng mở sẵn tay nắm cửa cho Đàm Dịch Khiêm: “Cô chủ vẫn chưa tỉnh.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu rồi đẩy nhẹ cửa phòng vào.
Trong phòng, rèm cửa buông xuống hơi tối, nhưng không làm giảm đi sự ấm ápchút nào, bởi vì bên trong phòng có mùi thơm của Hạ Tử Du, là hương vịcỏ chanh mà mấy năm nay Đàm Dịch Khiêm vẫn không thể quên được.
Đàm Dịch Khiêm đến bên thành giường, Hạ Tử Du đang ngủ say đến không hay biết gì.
Cô vốn là người ngủ không an phận, phần lớn thời gian ban đêm cô đều quấnlấy anh như thể bạch tuộc, có lúc nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng ngủ không an phận của mình, cô sẽ lúng túng đỏ mặt, sau đó từng chút từngchút xê dịch đến sát giường, cho tới bây giờ anh cũng không vạch trần,bởi vì anh thích nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô.
Nhưng, lúc này dường như cô không hề yên giấc, trên vầng trán trắng nõn trơn bóngtoàn là mồ hôi, chân mày nhíu lại, hai tay cũng nắm lấy cái chăn thậtchặt, như thể đang sợ hãi điều gì.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mépgiường, dịu dàng nâng cánh tay lạnh buốt của Hạ Tử Du, cẩn thận vuốt vebàn tay của cô cho đến khi không còn lạnh nữa.
Có lẽ trong lúcngủ cảm thấy có người sưởi ấm bàn tay mình, Hạ Tử Du dần dần mở mắt ra,không nghĩ đến là khuôn mặt sáng ngời đang cúi xuống nhìn cô lại làgương mặt điển trai mà cô thường thấy trong mộng, cô ưm một tiếng, nhìnanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488503/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.