Bên trong phòng khách sạn. "Liễu Nhiên, Liễu Nhiên......" Trong giấc mộng, Hạ Tử Du đột nhiên bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh. Đang ngủ, Đàm Dịch Khiêm lập tức ngồi dậy ôm Hạ Tử Du, "Bà xã, không có chuyện gì......" Hạ Tử Du mở mắt ra, thấy trước mắt là Đàm Dịch Khiêm, cô đưa tay ôm chặtlấy Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Ông xã, Liễu Nhiên sẽ không cóchuyện gì, đúng không?" Đàm Dịch Khiêm dịu dàng lau cái trán toát mồ hôi lạnh của Hạ Tử Du, "Ừ, anh bảo đảm." Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, có lẽ là bởi vì ôm chặt Đàm DịchKhiêm mà có cảm giác an toàn, cô dần dần tiến vào mộng đẹp. ĐàmDịch Khiêm mặc cho Hạ Tử Du ôm như vậy, không chớp mắt mà quan sát khuôn mặt mơ hồ nước mắt còn chưa khô của cô, tim của anh vô cùng đau đớn. ...... Nửa đêm, Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ ngồi ở cửa sổ sát đất trước khách sạn,anh không bật đèn, trong tay cầm một ly chứa chất lỏng màu đỏ tươi sóngsánh, đôi mắt đen nhánh khép hờ, ánh mắt kỳ quái nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Cô bởi vì lo lắng vậy mà cả đêm chìm trong ác mộng, mặc dù khó lắm mới ngủ được, mắt của cô vẫn mơ hồ toàn là nước...... Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang liếc mắt nhìn Hạ Tử Du đang ngủ say, bỗng dưng Đàm Dịch Khiêm đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, anh bước đến tủ đầugiường cầm điện thoại di động của mình. Đàm Dịch Khiêm nhấn một số điện thoại. Sau khi điện thoại kết nối, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói vô cùng cung kính của chị Dư, "Tổng giám đốc." Giọng nói Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt: "Sáng mai dẫn mẹ tôi và Đàm Tâm đến bệnh viện." Chị Dư sửng sốt, "Hả, tổng giám đốc, không phải anh định giấu bà chủ và cô chủ chuyện này sao?” Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói: "Chị nhiều lời như thế từ lúc nào?" Chị Dư nhất thời không dám hỏi nhiều nữa:"Dạ, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi đón bà chủ và cô chủ." Đàm Dịch Khiêm lập tức cúp máy. ...... Hôm sau, Hạ Tử Du tỉnh lại trong ngực Đàm Dịch Khiêm. Từ lúc Hạ Tử Du tỉnh thì Đàm Dịch Khiêm cũng mở mắt ra. Hạ Tử Du lập tức ngồi dậy, khẩn trương nói, "Dịch Khiêm, chúng ta bây giờđi thăm Liễu Nhiên đi...... Không biết tối hôm qua Liễu Nhiên ở bệnhviện có khóc hay không......" Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du, "Liễu Nhiên không sao, y tá đều chăm sóc nó 24 giờ......" Hạ Tử Du không yên tâm nói: "Em muốn tự mình chăm sóc Liễu Nhiên......Dịch Khiêm, bây giờ tâm trạng em rất tốt, anh để cho em đến bệnh việnchăm sóc Liễu Nhiên đi!" Đàm Dịch Khiêm nhìn khuôn mặt Hạ Tử Duvì ngủ không được ngon giấc mà tiều tụy mệt mỏi, thương yêu nói: "Tốihôm qua em ngủ không được ngon giấc, anh lệnh cho ngủ tiếp một látnữa......" Hạ Tử Du lập tức lắc đầu: "Em không muốn ngủ...... Em muốn đi thăm Liễu Nhiên!" Cô không thể yên tâm một giây phút nào, nhớlại hình ảnh Liễu Nhiên ngã bệnh trên giường, cô liền tự trách khôngdứt, cô vẫn luôn cảm thấy cô là một người mẹ thất bại. Đàm Dịch Khiêm kiên trì nói: "Em nghe lời anh buổi sáng ngủ ở khách sạn một giấc, buổi chiều anh sẽ đón em đi bệnh viện......" Hạ Tử Du khẩn cầu, "Dịch Khiêm......" Đàm Dịch Khiêm vén chăn lên xuống giường, nhìn như nghiêm túc thật ra yêuthương nói: "Anh sẽ cho người đứng ngoài cửa phòng trông chừng em,chuyện đi thăm Liễu Nhiên không cho phép thương lượng." - Khi Đàm Dịch Khiêm tới bệnh viện, chị Dư đã đón mẹ con nhà họ Đàm đến, bây giờ đang chờ ở ngoài phòng bệnh của Liễu Nhiên. Bà Đàm nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm lập tức bước tới, lo lắng nói: "DịchKhiêm, chuyện Liễu Nhiên bị bệnh, làm sao đến bây giờ con mới nói chomọi người biết?" Đàm Tâm cũng lo lắng nói: "Chị vừa rồi hỏi bácsĩ, bác sĩ nói Liễu Nhiên đã hôn mê hai ngày...... Tình trạng rất nghiêm trọng phải không?" Đàm Dịch Khiêm đưa ánh mắt nhìn về phía cửasổ thủy tinh nơi có Liễu Nhiên đang ngủ say ở bên trong, nói lạnh nhạt:"Mẹ, đừng đóng kịch nữa......" Bà Đàm nhất thời không kịp phản ứng: "Hả, Dịch Khiêm, con nói gì?" Đàm Dịch Khiêm ngay cả nhìn bà Đàm cũng cảm thấy dư thừa, hờ hững nói lạnhlùng: "Tử Du đi thăm ba gặp phải mẹ ở cửa bệnh viện, là mẹ cố ý xuấthiện phải không?" Bà Đàm nhất thời sững sờ. Đàm Dịch Khiêm đưa ánh mắt nhìn Đàm Tâm lúc này sắc mặt đã tái nhợt, "Chuyện Đan Nhất Thuần mang thai, là chị bày mưu tính kế?" Trong nháy mắt mặt Đàm Tâm xám như tro tàn, yếu ớt nói, "Dịch Khiêm......" Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm sắc bén như thể hai lưỡi dao nhọn quét qua mẹ vàchị, họ chưa từng thấy Đàm Dịch Khiêm tức giận như thế, mẹ con bà Đàmtrong khoảnh khắc câm như hến. Vào thời khắc này không khí cứngngắc, một vị bác sĩ trung niên mặc áo khoác màu trắng đi tới trước mặtĐàm Dịch Khiêm, cung kính nói, "Tổng giám đốc Đàm, chúng tôi đã sắp xếpcho Cô Đan phẫu thuật phá thai...... Tình trạng của cô ấy tốt rồi, tinrằng chỉ cần nghỉ ngơi ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuấtviện, nhưng bây giờ co ấy muốn gặp ngài, ngài có đi gặp không?" Một giây này, Đàm Tâm tròn mắt hoảng sợ, "Đan Nhất Thuần phẫu thuật phá thai?" Thân thể ung dung cao quý của bà Đàm đột nhiên nghiêng ngả, "Dịch Khiêm, làm sao con có thể làm như vậy?" ...... Bên trong phòng bệnh, Đan Nhất Thuần nằm trên giường bệnh trắng toát, khuôn mặt tái mét. Tầm mắt bị một bóng đen che lại, Đan Nhất Thuần chậm rãi quay đầu, sững sờnhìn Đàm Dịch Khiêm toàn thân tản ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị đang bướctới trước giường. Hốc mắt Đan Nhất Thuần sưng đỏ, nghẹn ngàonói, "Dịch Khiêm, em biết anh sẽ tức giận, cũng biết anh không yêuem...... Nhưng, em chưa từng muốn phá vỡ tình cảm của anh và Tử Du,nhưng mà em..... em..... Em không biết anh có biết hay không, em thíchanh!" Nói xong, nước mắt Đan Nhất Thuần lại tuôn rơi, cô chuyểntầm mắt sang nơi khác, sững sờ nhìn trần nhà, ngu dại cười nói, "Ồ...... Anh không bao giờ biết được, khi anh thích một người mà người kia lạikhông thích anh, lòng của anh sẽ đau cỡ nào...... Em chỉ muốn một đứacon, một kỷ niệm, một sự chờ đợi......" Khi biết Đàm Dịch Khiêm, cô quyết định phản kháng, bởi vì không muốn đi theo con đường mà ba mẹđã chọn, cô vẫn đang phân vân nên tiếp tục làm bác sĩ tâm lý hay từ bỏ,ngay khi đó, cô gặp được Đàm Dịch Khiêm. Khi đó cô hoàn toànkhông có kinh nghiệm trị liệu chứng tự kỷ của trẻ em, cô sở dĩ nổi danhtất cả đều là bởi vì cô ba mẹ trải đường cho cô, ai có thể nghĩ đến côđược khen là bác sĩ tâm lý trẻ tuổi nhất ở Mỹ, thực ra chỉ là một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ em nói chi là trẻ em mắc chứng tự kỷ. Khi anh tìm tới cô, cô cũng không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy anhthì cô liền thích anh, nhìn thấy đứa nhỏ của anh, cô yêu ai yêu cả đường đi, thậm chí không muốn thông qua ba mẹ mà muốn qua cố gắng của mình để trị liệu cho Ngôn Ngôn. Trong thời gian nửa năm, cô cố gắngdùng cách thức tự nhiên ở lại bên cạnh anh, cô tính toán chiếm lấy lòngcủa anh, thậm chí bịa đặt câu chuyện tình yêu của cô cùng một chàng trai hoàn toàn không hề tồn tại, cô chỉ sợ anh sẽ nhìn ra sơ hở...... Maymắn, trong sự thận trọng và nỗ lực của cô, cô rốt cuộc có thể ở lại bêncạnh anh, vì để cho toàn thế giới cũng biết cô là bạn gái của anh, côthậm chí đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ cô mà đi vào làng giải trí...... Cô biết trong lòng anh vẫn luôn chỉ có Hạ Tử Du, cô cũng không cho làthích một người nhất định phải đoạt lấy anh, nên cho tới nay, cô đều chờ đợi anh và Hạ Tử Du có thể ở bên nhau, bởi vì anh vui vẻ, cô cũng cóthể vui vẻ...... Cho đến một ngày, cô nhìn thấy anh nhìn mộtchiếc nhẫn mất hồn, vì vậy cô chạy đi hỏi chị Dư, chị Dư nói cho cô biết chiếc nhẫn kia là nhẫn kết hôn anh đã từng tặng Hạ Tử Du, lòng của côlúc ấy rất đau rất đau, bởi vì anh đau lòng......Nên, cô nghĩ muốn giúpanh làm một số chuyện. Sau khi tra được Hạ Tử Du làm việc ởMale, cô cố ý lợi dụng chuyện cô bịa đặt trước đây tìm biện pháp "ép"anh tới Male, cô hy vọng Hạ Tử Du nhìn đến hình ảnh họ ‘ân ái triềnmiên’ mà có phản ứng, cô chờ mong nghiệm chứng tình cảm Hạ Tử Du đối với anh...... Kết quả chứng thực cô thành công, dần dần, anh và Hạ Tử Du có rất nhiều lúc cùng xuất hiện. Cô vẫn cho là cô có thể giữ vững được lòng mình mà chôn sâu tình cảm đốivới anh vào lòng, nhưng mà, ngày đó sau khi nhìn thấy anh dẫn Hạ Tử Duvề Los Angeles, cô cảm giác thế giới của cô đã biến thành xámtrắng...... Cô mới biết, thì ra là cô không làm được. Để khôngảnh hưởng đến họ, cô lập tức hoảng hốt bỏ chạy khỏi Male, khi cô vô tình nghe Robert nhắc tới chuyện Ngôn Ngôn sốt cao, cô bởi vì lo lắng choNgôn Ngôn mà quay về Los Angeles, mà ngày đó khi đến nhà họ Đàm thămNgôn Ngôn, cô biết anh cũng dẫn Hạ Tử Du về nhà họ Đàm, cô núp ở sânphơi, cũng không tính nghe lén anh và bác sĩ nói chuyện...... Biết được bệnh tình của Ngôn Ngôn, cô sợ tới mức không làm chủ được tinhthần, cô thật sự lo lắng cho anh, bởi vì biết anh rất đau lòng vì NgônNgôn, vì vậy cô đi tìm anh. Ban đêm, ở phòng làm việc của anh, cô nhìn thấy một mình anh trong bóng đêm hút thuốc lá. Cô biết anh ba năm, biết anh không thường hút thuốc lá, mà bình thường anh hút thuốc lá là khi anh có chuyện phiền lòng. Vì vậy cô đi hỏi Robert, mới biết anh đang tự trách...... Anh đang tự trách anh không bảo vệ tốt Hạ Tử Du, mà khiến Hạ Tử Du về saucũng không thể mang thai, mà anh vốn muốn cùng Hạ Tử Du sinh một đứacon, chuyện cứu Ngôn Ngôn sẽ có thể. Cô biết anh luôn tỏ vẻ hăng hái, lạnh lùng kiêu ngạo tự phụtrước mặt người khác nhưng kỳ thật khianh khó chịu sẽ không có ai biết, mà anh bởi vì sợ bị Hạ Tử Du nhìn thấy dáng vẻ anh chán nản tự trách nên không muốn đi gặp Hạ Tử Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]