Hôn lễ ngày đó, trời trong nắng ấm.
Sân cỏ xanh biếc mênh mông bát ngát, từng dãy bong bóng mềm rũ bay lơ lửngtrên không trung, dùng hoa hồng trắng trải dài hai bên thảm màu đỏ,những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân xuất hiện một cách longtrọng, tất cả tạo nên một buổi hôn lễ ấm áp lãng mạn…
Hạ Tử Du mặc váy cưới trắng muốt, ánh mắt rưng rưng nhìn Đàm Dịch Khiêm mặc trang phục đen đứng đối diện trên thảm đỏ.
Hôm nay nhìn anh không lạnh lùng kiêu ngạo như thường ngày, khóe miệng lúcnào cũng gợi lên ý cười, trò chuyện vui vẻ với khách mời đang có mặt.Ánh mắt anh lại thỉnh thoảng liếc qua cô, chú ý tới mọi nhất cử nhấtđộng của cô, từ một cái nhíu mày tới một nụ cười.
Còn cô đứng xa xa nhìn anh, trong thâm tâm tự nhiên nghĩ tới từng chút từng chút một những tháng ngày gắn bó với anh.
Cho dù đã từng có nhiều đau khổ ra sao, xót xa như thế nào trong quá khứ,lúc này cô thật sự rất cảm tạ ông trời đã thương xót… Trên đời này córất nhiều người đều yêu sâu đậm một ai đó, mong muốn được đi tới chântrời góc bể với người ấy, nhưng cuối cùng số phận lại đẩy đưa đến vớingười khác. Vì vậy có thể nói cô là một người rất may mắn.
“Hoan nghênh mọi người đến tham dự hôn lễ của ông Đàm Dịch Khiêm và cô Hạ TửDu …” MC đứng trên khán đài tuyên bố nghi thức của hôn lễ chính thức bắt đầu.
Bởi vì không có ba, cũng không bạn bè, Hạ Tử Du bước đi cùng người phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488499/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.