Thay quần áo xong, Hạ Tử Du vừa mở cửa phòng ra đã thấy Đàm Dịch Khiêm đứngsững trước mặt cô, cô thở nhẹ một tiếng, muốn đóng cửa phòng lại theobản năng, cánh tay to lớn của anh đã chắn ngang trong khe cửa chưa kịpđóng.
Sợ làm anh bị thương, cô bất đắc dĩ mở cửa phòng rồi quay mặt đi, như thể không muốn nói nhiều với anh.
Trong mắt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vẫn không hề thay đổi, bộ váy dài màutrắng đơn giản nhưng lại sạch sẽ xinh đẹp, như thể buổi đầu mới quenbiết cô.
Nhìn cô anh hơi giật mình, đến khi phát hiện biểu cảmlạnh lùng của cô, lúc này anh mới hờ hững mở miệng, "Tôi đã kêu Robertsai người thu dọn xong đồ đạc của em rồi, một lát nữa em hãy rời khỏiđây với tôi."
Cô chợt quay mặt sang nhìn anh, trợn tròn mắt, "Anh nói gì?"
Anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, "Dẫn em rời khỏi đây."
Cô muốn đóng cửa phòng lại lần nữa, "Tôi sẽ không đi theo anh, anh là đồ điên!!"
Tay anh vẫn chắn ngang trong khe cửa không hề nhúc nhích dù cho cánh cửa có dần dần khép lại, thong thả nói, "Ở Male em không bao giờ kiếm đủ sốtiền để xây mộ cho mẹ em đâu." Anh vô tình điều tra được việc này khisai người điều tra những việc trải qua trong cuộc sống mấy năm qua củacô.
Nghe lời anh nói, cô giật mình kinh ngạc, "Anh...... Làm saoanh biết được?" Đúng vậy, mười năm trước mẹ cô tự sát chết, sau đó không có ai nhận lãnh hài cốt, nên mẹ cô được cảnh sát đặt ở nghĩa trang công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488475/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.