"Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ nếu như gặp lại nhau, em cócòn oán trách tôi không, như thể bạn bè cũ bình thường, hay em vẫn sẽhận tôi như trước đây......"
"Thật ra có lúc tôi lại ngây thơ đến thế......"
Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của anhkhông biết bao nhiêu lần, nước mắt cô bắt đầu không kiềm chế được mà rơi xuống.
Tại sao cô chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường yênlặng mà lại khó khăn đến thế? Cô cũng đã thử vứt bỏ quá khứ, tại sao anh còn phải đến tìm cô vì chuyện năm đó?
Anh có biết không, mỗi lần nhìn thấy anh, lòng của cô lại truyền đến cơn đau như thể trái tim bịđục khoét, cô muốn ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềmchế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô đứng trước mặt anh hítthở khó khăn hết lần này đến lần khác.
Cô rất tức giận, rất khóchịu...... Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tạisao cô lại khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?
Sự nghiệp thuận lợi, gái đẹp vây quanh, cuộc sống không có cô anh dườngnhư càng thoải mái hơn mà sống hạnh phúc. Nhưng mà, cô thì thế nào? Banăm nay anh có từng nghĩ đến cô hay chưa?
Cuộc đời cô bị anh phá hủy hoàn toàn, chẳng lẽ những năm qua anh không hề áy náy?
Đã trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhớ rõ dáng điệu e thẹn cô mặcváy cưới ngồi trước gương mong đợi hôn lễ bắt đầu, khi đó cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488473/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.